Hôm nay, lướt zalo của một người bạn, nhìn những bức hình bạn chụp chung với cha và những dòng tâm sự mà tôi không khỏi xót xa.
“Sinh nhật này, con không làm gì cả. Con lên chùa thắp nhang cầu nguyện cho cha được an nghỉ nơi Tây Phương Cực Lạc”. Bạn tôi viết.
Tôi còn nhớ, mới ngày nào, bạn gửi những tấm hình chụp cha của bạn, vui vẻ khoe với tôi.
Một người đàn ông tóc bạc trắng, có gương mặt hiền từ và nụ cười vô cùng ấm áp. Khi đó, cha bạn đang đọc sách. Bạn nói cha ở quê lên thăm con gái và không ngờ ông lại rất thích tiểu thuyết ngôn tình của bạn.
Ở một tấm ảnh khác, bạn lại khoe cha bạn đang ôm con gấu bông mà bạn thường hay ôm ngủ mỗi tối. Bạn bảo càng ngày cha càng giống trẻ con.
Vậy mà hôm nay, đã là sắp đến 49 ngày cha bạn đi xa. Những dòng tâm sự của bạn nói rằng từ nay mỗi năm đến sinh nhật của bạn sẽ không còn có cha bên cạnh. Chỉ cần đọc đến đây thôi, ai cũng phải xúc động.
Đến một lúc nào đó, bạn sẽ nhận ra, bạn còn rất nhiều thời gian để tận hưởng cuộc sống, thực hiện những giấc mơ của mình. Nhưng bạn đừng quên rằng với cha mẹ, quãng thời gian ở bên cạnh bạn sẽ mỗi lúc một ngắn lại!