Tình cờ tôi nghe lén được câu chuyện nhỏ to tâm sự của hai người phụ nữ đi bộ trong công viên. Giờ thì tôi hiểu được nguyên do có khi người phụ nữ xinh đẹp mà vẫn đi sớm về khuya một mình.
-Thấy chị ấy cũng xinh mà sao tuổi này mà vẫn chưa lấy chồng nhỉ?
-Chị ấy có nhiều mối lắm. Nhưng nghe chị ấy bảo vẫn chưa kiếm được người đàn ông “lo” được cho chị?
-Lo là sao?
-Thì là nuôi ấy?
-Ôi trời! Thời nào rồi mà còn phải kiếm người đàn ông nuôi mình. Phụ nữ cũng tự làm, tự sống được mà!
-Thì mỗi người, mỗi quan điểm sống!?
-Nhưng này, mấy người phụ nữ kiểu ấy không chịu nghĩ cho đám đàn ông sao? Họ cũng có hàng tá thứ phải lo. Họ cũng có quỹ thời gian như phụ nữ. Cũng phải chịu áp lực cơm áo gạo tiền. Cũng có tuổi xuân, tuổi thọ à…mà cái này có khi còn ít hơn phụ nữ ấy chứ!
-Thì vậy mới có chuyện để nói. Ai cũng như cậu thì “đại gia” buồn lắm. Vì đâu còn em “chân dài” nào cần đến họ nữa???
Đi bộ công viên ngày đầu hết cách li xã hội, thật tình tôi vẫn chưa bỏ được cái tật “hóng hớt”. Dẫu biết rằng nghe lén người khác nói chuyện chẳng tốt chút nào!?