Trích đoạn chương 9: Đừng giết mèo của em!(Tiểu thuyết Một đứa trẻ vừa chạy trốn khỏi tôi)
Cả tuần nay, anh Ốc hí hoáy đóng cái lồng chim. Hễ ăn cơm xong là anh chạy ngay ra vót tre, đo đo, ướm ướm, thi thoảng mặt còn nghệch ra như đang tính toán cái gì đó, khó lắm.
Cuối cùng sau hai ngày mày mò, anh Ốc cũng có được một cái lồng chim như ý. Thằng Phan đem cho anh một con sáo, mỏ và chân màu vàng, lông đen nhánh. Nó nhảy nhót liên hồi trong lồng. Anh Ốc ngắm con chim như ngắm một bảo bối. Cả ngày, anh hết thay nước lại bỏ thóc, gạo vào lồng chim.
Buổi trưa, anh còn múc một thau nước lớn, đặt cái lồng chim ngập trong thau. Chỉ lát sau, tôi thấy con sáo nhúng toàn thân xuống nước, cái đầu cũng ngụp sâu vào trong thau. Hai cánh của nó vẫy liên hồi. Tôi còn sợ nó chết ngộp. Nhưng chỉ vài giây sau, con sáo đã nhảy lên cái cành cây vắt ngang lồng, vừa rỉa cánh, rỉa lông, vừa huýt sáo theo anh Ốc.
Nghe nói sáo ăn ớt lột lưỡi sẽ học nói rất nhanh. Anh Ốc ngày nào cũng lột một trái ớt, bỏ vào trong ca thức ăn của nó. Chẳng biết có phải được ăn ớt, lột lưỡi hay không mà mấy bữa nay, tôi thấy nó bập bẹ nói theo anh Ốc.
-Phan què…Phan què…
Anh Ốc lấy chiếc lá khều khều lông đuôi con sáo, vừa dạy nó nói “Phan què..Phan què”. Thằng Phan đứng bên, mặt hầm hầm.
-Con chim này là của tao. Sao mày dạy nó nói bậy?
Thằng Phan ấm ức nói. Anh Ốc cười ha hả.
-Chim của mày hả? Nằm mơ đi.
Anh Ốc thản nhiên trả lời. Mặt thằng Phan ửng đỏ, tức tối. Nó gào to.
-Ch…i…m của tao…
Anh Ốc cười gằn, chỉ vào đũng quẫn nó.
-Chim mày đây này…
Chị Heo đi vô nhìn thấy, bật cười hả hê. Thằng Phan tức tối định giành lại cái lồng chim nhưng anh Ốc đã nhanh tay giữ lại. Thằng Phan mặt đỏ chót như đít con chuồn chuồn ớt, nó vung tay đấm vào vai anh Ốc. Nó ốm tong, cú đấm chẳng có chút lực nào, chỉ như gãi ngứa cho anh tôi. Anh Ốc bẻ ngoặt tay nó ra sau lưng, ấn mạnh đầu nó xuống đất. Nó hét lên oai oái.
-Bỏ ra…bỏ…ra…
-Từ nay con sáo này là của tao. Mày mà đòi, tao đánh mày ốm đòn nghe chưa?
Anh Ốc hăm he. Anh Ốc cố ý bóp mạnh cái tay thằng Phan, ấn xuống. Nó hét lên một tiếng. Anh Ốc vừa thả tay ra, nước mắt nó chảy ra. Nó không nói thêm lời nào, ba chân bốn cẳng chạy về nhà. Anh Ốc nhìn con sáo, cười đắc ý.
-Phan què…Phan què…nói đi mày…nói đi.
Con sáo không nói theo anh Ốc. Nó quẹt mỏ xuống cành cây, rồi ngửa cái mỏ vàng lên trời, huýt sáo một hơi dài. Nếu không quan sát nó nãy giờ, chắc tôi còn nhầm anh Ốc là tác giả của tràng âm thanh ấy. Ngắm con sáo chán chê, anh Ốc treo cái lồng chim ra cành xoài.
Dưới đất, con Tam Thể đang tắm nắng. Nó ưỡn ẹo người, ngửa cái bụng trắng hếu ra. Trong lồng, con sáo quặp hai chân vào cái nhành cây khô, duỗi cái cánh ra, rỉa lông, trông khoan khoái.
Con Tam Thể dừng việc phơi nắng. Nó đang mải nhìn theo một con bướm, bay là đà quanh cái lồng chim rồi vụt biến mất. Con Tam Thể dồn sự chú ý vào con sáo. Nó quên cả con bướm.
-Ngố…ơi! Múc cho chị tô nước.
Tiếng chị Heo vọng ra từ bếp. Lấy nước cho chị Heo xong, tôi quay lại chỗ con Tam Thể. Một cảnh tượng kinh hoàng bày ra trước mắt tôi. Con Tam Thể đang đu trên cành xoài, chân trước của nó quặc lấy cổ con sáo, cố kéo con chim ra khỏi khe hở của chiếc lồng. Con sáo đã tắt thở tự lúc nào, cổ nó cụp hẳn xuống, lông cánh cũng rũ xuống theo.
-Tam Thể…Mày làm gì vậy?
Tôi hét lên. Con Tam Thể giật mình, thả con sáo ra. Nó nhảy phốc xuống đất.
Anh Ốc về. Nhìn thấy con sáo nằm rũ dưới đáy lồng, anh Ốc trợn trắng mắt, gương mặt thất thần.
-Đứa nào giết con sáo của tao?