Truyện tâm lý tình cảm xã hội
- Tác giả: Nguyễn Nga
- Tên truyện tâm lý tình cảm hôn nhân gia đình: Lạc lối
- Truyện tình cảm gia đình: Người mẹ điên
- Truyện cuộc sống xúc động: Trở về
- Truyện tâm lý xã hội: Gã keo kiệt…
- Tìm đọc thêm nhiều truyện ngắn, truyện tâm lý tình cảm của Nguyễn Nga trên Google Play.
- Sách điện tử định dạng ebook, epub dễ đọc trên nhiều thiết bị như kindle, điện thoại, máy đọc sách…
Trích đoạn từ truyện ngắn tâm lý tình cảm
- Trích từ truyện ngắn Đêm trăng đời người
- “Tôi không giám nói cho mẹ biết về ông Lai. Tôi không giám hỏi bà, ông Lai có phải là cha ruột của tôi không? Mẹ và tôi luôn có một khoảng cách. Tôi dấu tất cả vào trong lòng và âm thầm đi tìm bí mật. Một buổi chiều, trời mưa rả rích. Mẹ tát tai tôi khi bà biết tôi hay đi bắt cua với ông Lai. Mẹ đánh tôi như khi tôi còn nhỏ. Lần đầu tiên, mẹ đánh. Tôi khóc thành tiếng. Tôi đội mưa chạy sang nhà ông Lai. Ông ở một mình. Trong nhà bừa bộn, hoang vắng. Ông nhóm bếp, xâu những chiếc càng cua lên nướng. Hai con mắt tôi vẫn còn nhấp nhem nước. Tôi ngồi rụt rè. Có cái gì chèn ngang cổ họng, giọng tôi nghèn nghẹt không ra tiếng. Ý nghĩ ông già Lai là cha đã thúc ép tôi đặt ra những câu hỏi. “Con…”. Tôi ấp úng, lưỡi líu lại. Ông Lai nhìn tôi cười khây khẩy. Tôi lấy hết quyết tâm. “Ông có phải là cha ruột của con không?”. Nước mắt tôi bắt đầu ứa ra, lấp đầy hai hốc mắt. Tôi hồi hộp chờ đợi.
- Ông già Lai im lặng. Ông lật trở những chiếc càng cua. Tôi sốt ruột. Lần này, ông ngẩng lên nhìn tôi. Khuôn mặt ông lạnh tờ. Đôi mắt không để lộ bất kỳ cảm xúc nào cả. Miệng ông mấp máy âm thanh khét rẹt. “Sao tôi lại là cha của cháu được chứ. Tôi không đổ vỏ ốc cho kẻ khác đâu”. Tôi rơi vào cảm giác hụt hẫng như người bước vội bị kẹt chân dưới hố. Nước mắt tôi dàn dụa khắp mặt. Tôi tự đánh lừa bản thân bởi ý nghĩ ông Lai là cha ruột. Khi nhận ra chính tôi lừa gạt bản thân tôi. Lòng tôi nặng nề như đang vác những bao đá.
- Bếp lửa tàn lụi dần. Tôi gượng đứng dậy. Bất giác, ông già Lai quay về phía tôi. Trong ánh mắt ông có cái gì đó rất lạ lùng. Linh cảm của một người thiếu nữ cho tôi biết điều chẳng lành. Ánh mắt ông sắc nhọn. Cái nhìn rà đi rà lại trên người tôi như chiếc máy rà mìn. Hai chân tôi tê cứng. Tôi xoay người định chạy. Song ông đã chụp lấy cánh tay khẳng khiu của tôi, bóp mạnh. Năm ngón tay ông bấm chặt vào đốt xương nhỏ bé. Mặt tôi méo xẹo vì đau. “Bỏ cháu ra”. Tôi thét lên. Ông túm gọn tôi trong người. Tôi tưởng như mình bị kẹp chặt giữa hai cái càng cua khổng lồ. Tôi gào thét khản cổ nhưng đáp lại lời tôi chỉ có tiếng mưa vi vút. Đời con gái của tôi đã tan theo những giọt mưa lộp bộp trên mái lá nhà ông Lai”…