Banner

Truyện ngắn thức tỉnh: “NẾU HÔM ẤY, CON DAO…VUNG LÊN”

by VietLachVn

Trước ngôi nhà um tùm cây lá, chiếc đèn ngủ chỉ cho nhiễu chút ánh sáng vàng vọt ra ngoài. Gã tần ngần trước cửa. Căn nhà yên ắng một cách lạ thường khiến tim gã đập bồn chồn.

Gã đưa mắt nhìn vào khe cửa. Có tiếng người cười ngả ngớn sau tấm màn thưa thớt. Gã nhìn thấy hai cái miệng kề nhau, âm thanh chùn chụt của những cái hôn kéo dài dai dẳng cứ vang lên rền rỉ quanh tai gã, nghe còn nhức nhối hơn việc gã phải đứng sát bên hàng trăm chiếc kèn hơi vào giờ cao điểm kẹt xe. Có một luồng điện giần giật quanh vùng thái dương của gã.

Gã lao vào đạp cửa rầm rầm. Khi cánh cửa vừa bật ra, trần trụi trước mắt gã là hai kẻ ngoại tình trong tư thế hoảng loạn nhất. Như kẻ ăn vụng bất ngờ bị phát hiện, vợ gã và tên tình nhân hoảng hốt xô nhau ra.

Gã chết lặng vài giây. Cảm giác giận dữ lẫn đau buồn, sợ hãi xâm chiếm toàn bộ cơ thể gã. Gã lao xuống bếp lục tìm con dao.

Lôm côm bò ra khỏi chiếc mền ngủ, vợ gã cài vội những chiếc khuya áo một cách cẩu thả nhất. Ả chắp tay lạy lục.

-Em xin anh. Em lạy anh. Em biết tội của em rồi.

Hai hàm răng gã nghiến chặt. Đôi mắt ngày nào luôn nhìn vợ dịu dàng giờ trừng lên dữ dội như những con sóng chồm lên bờ. Con dao trên tay gã chỉ chực xả vào đối phương.

Gã liếc con mắt hung tợn về phía tên tình nhân. Hắn cũng đưa hai tay lên chắp lạy. Giữa những cơn ghen tuông, giận dữ réo gọi thúc giục gã xiết chặt hơn con dao trong tay. Gã nghe tiếng khóc của cô con gái vang lên. Tiếng khóc ấy càng lúc càng lớn dần, dằng dặc và dai dẳng. Trong tiếng khóc có lẫn tiếng gọi: “Mẹ ơi!…Cha ơi!”. Nó ngước đôi mắt ầng ậng nước nhìn gã như cầu xin gã, hãy tha cho mẹ nó một con đường sống.

Tiếng khóc của con trẻ như nước tạt vào ngọn lửa căm hận đang cháy bùng trong lòng gã. Con dao rơi xuống nền gạch. Gã chạy như bay ra khỏi ngôi nhà nghèo nàn ánh sáng, nghe như có tiếng những viên gạch vỡ vụn lạo xạo sau lưng.

Sau đêm định mệnh ấy, gã chạy xe như điên ngoài đường rồi bị tai nạn giao thông. Gã không mất nhưng bị thương nặng. Ngày mà con gái và mẹ già đến bệnh viện thăm, gã lưng tròng nước mắt. Gã nhớ lại cái đêm kinh hoàng ấy, trong cơn giận dữ điên cuồng, nếu gã không kiểm soát được cơn sát nhân trong người thì điều gì đã xảy ra?

Liệu hôm nay, gã còn được gặp lại cô con gái bé bỏng, đáng thương này không? Gã còn nhìn thấy những giọt nước mắt của người mẹ già đang lặng lẽ rơi không?

Tác giả Nguyễn Nga
( Trích từ truyện ngắn chưa xuất bản có tựa “CHUYẾN XE CUỐI CÙNG “ câu chuyện khá dài, ở đây tác giả chỉ trích một đoạn)

CẢM ƠN BẠN ĐÃ ĐỌC
Nếu bạn thích bài này hãy chia sẻ:

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Bình Luận

XIN CHÀO! TÔI LÀ NGUYỄN NGA

Tôi viết thuận cả hai tay. Với tay phải, tôi yêu thích viết những câu chuyện tình yêu, hôn nhân, gia đình. Còn tay trái, tôi đều đặn viết bài Pr, tiếp thị, quảng cáo. Gọi tôi là nhà văn tiếp thị cũng không sai.

Muốn đọc truyện, hãy tìm tôi. Muốn tìm lại cảm hứng viết lách, hay kinh nghiệm viết, hãy thường xuyên ghé thăm Vietlachvn.com của tôi nhé!

Thông Tin Liên Hệ