Banner

Truyện ngắn hôn nhân – gia đình: LÒNG DẠ ĐÀN BÀ

by VietLachVn

– Người ta đã có chồng con mới rồi. Mẹ đừng có gặp ai cũng nhắc…một con dâu tốt…hai con dâu quý…giúp con!

– Dù chúng mày không còn là vợ chồng thì nó vẫn mãi là con dâu của tao.

Thấy mẹ lớn tiếng, anh con trai dù đang cau có nhưng đành ngậm miệng như hến, phóng xe đi. Lần nào, vợ cũ về, anh cũng tìm cách trốn chạy.

Bởi ngày ấy, chính anh là người năm lần bảy lượt ép vợ phải ký đơn ly hôn. Chỉ vì cưới nhau hơn 10 năm nhưng mãi chị vẫn không sinh được cho anh mụn con nào. Vì chuyện không có con mà hai vợ chồng anh luôn trong cảnh lục đục.

Để một hôm, anh ra ngoài say khướt rồi bắt cặp luôn với cô chủ quán. Về nhà, có cớ, chỉ chưa đầy một tháng, anh đuổi vợ đi và rước ngay người mới về sống chung như vợ chồng.

Cả đời, bà Tư cũng chẳng thể quên cái ngày cô con dâu nước mắt đầm đìa, khóc than: “Con trai mẹ bỏ con rồi…! Anh bảo con là đồ cây độc không trái…gái độc không con…!”.

Bà chẳng biết làm gì, ngoài việc ôm lấy cô con dâu đáng thương mà khóc. Bởi xưa nay, con trai bà vốn tính gia trưởng, mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà, một tay anh định đoạt. Khi anh đã quyết tâm thôi vợ thì mọi lời khuyên can của bà cũng như nước đổ lá môn.

Nhiều người nhìn vào, bảo nhà bà bị quả báo. Vì con dâu mới lười biếng, suốt ngày chỉ biết ăn trắng mặc trơn. Bỏ mặc bà quần quật việc nhà đầu tắt mặt tối, hết chăm cháu, cơm nước, lại kiêm luôn cả việc buôn bán quán hàng.

Bà càng tiếc nuối, mỗi khi ai đó buột miệng nhắc đến con dâu cũ hiếu thuận.

Một chiều đang quét lá trước sân nhà, bà nghe có tiếng xe máy rẽ vào ngõ. Tiếng trẻ con cười dòn tan. Ngước mặt, bà ngỡ ngàng, khi con dâu cũ đang dắt tay một đứa trẻ chừng 6-7 tuổi đi vào.

– Đây là chồng của con!

Cô mỉm cười giới thiệu người đàn ông đang đứng bẽn lẽn. Anh nhanh nhẹn, cúi đầu chào bà.

– Còn đây…?

Bà Tư nhìn đứa trẻ kháu khỉnh, chưa biết nên gọi là gì? Vì con dâu của bà chỉ mới ly hôn tròm trèm 2 năm…

– Con riêng của chồng con. Vợ anh mất nên chúng con rổ rá cạp lại…

Đứa trẻ luôn líu lo gọi cô bằng mẹ. Nó nũng nịu hết nắm tay, kéo áo, chạy nhảy một chốc lại ôm cô vào lòng âu yếm hệt như tình cảm một người con dành cho người mẹ.

Không cần con dâu kể lể nhưng bà vẫn cảm nhận được hạnh phúc tỏa ra trong nụ cười rạng rỡ của cô. Rồi năm nào, cô cũng giữ lời hứa, dẫn chồng con đến thăm hỏi, chúc Tết bà.

“Đúng là hòn ngọc ném đi, hòn chì nhặt lại…”. Mỗi khi ngụp lặn trong mớ việc nhà không tên mệt mỏi, bà Tư lại chì chiết con trai chuyện anh đánh mất cô vợ tốt.

Lần nào nghe mẹ kể chuyện, vợ cũ đã tìm được bến đỗ êm đềm, gương mặt anh đều buồn tê tái. Anh nhận ra lòng dạ đàn bà thật đáng sợ. Bởi cái cách trả thù độc ác nhất, chính là họ đã chọn sống một cuộc đời hạnh phúc nhất…để giày vò, khiến anh một đời tiếc nuối, đau đớn mãi không nguôi…

✍️Tác giả: Nguyễn Nga

( Trích từ tập truyện ngắn tự cổ chí kim chưa xuất bản)

CẢM ƠN BẠN ĐÃ ĐỌC
Nếu bạn thích bài này hãy chia sẻ:

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Bình Luận

XIN CHÀO! TÔI LÀ NGUYỄN NGA

Tôi viết thuận cả hai tay. Với tay phải, tôi yêu thích viết những câu chuyện tình yêu, hôn nhân, gia đình. Còn tay trái, tôi đều đặn viết bài Pr, tiếp thị, quảng cáo. Gọi tôi là nhà văn tiếp thị cũng không sai.

Muốn đọc truyện, hãy tìm tôi. Muốn tìm lại cảm hứng viết lách, hay kinh nghiệm viết, hãy thường xuyên ghé thăm Vietlachvn.com của tôi nhé!

Thông Tin Liên Hệ