Với nước da trắng như hoa sứ, mái tóc xoăn xõa bồng bềnh như lụa, chị luôn cười nói đon đả với mọi người. Gương mặt chị no nê hạnh phúc. Nhìn cuộc sống hiện tại của chị, ít ai biết chị từng nhiều lần đi đánh ghen chồng, thậm chí cả nghĩ đến cái chết.
-Chồng không cho đi làm, ở nhà miết,chị buồn lắm.
Chị than thở khi thấy Như thoăn thoắt lựa, rửa mớ hột vịt lộn bỏ vào soong luộc. Như nhìn chị cười như mếu, giọng thiểu não.
-Cuộc sống của chị là niềm mơ ước của bao nhiêu người đàn bà đó. Nhìn em đi, chỉ hơn con chó có đôi đũa thôi.
Như bảo số cô khổ, lấy chồng vừa xấu người lại xấu nết. Như thường khen ngợi chồng chị hết lời và quay sang nói xấu chồng mình.
-Em không thương sao lại lấy người ta?
Câu hỏi cắc cớ của chị khiến Như khựng lại, ấp úng vài giây.
-Em từng yêu anh ta hơn cả bản thân mình…nhưng đó là chuyện của quá khứ. Giờ thì em sống vì con thôi, chứ em hận lắm.
Từng lời của cô như cái cưa cùn, cứa vào từng thớ gỗ cứng, cứ lực khực muốn tuột ra. Như kể ngày đôi mươi, cô yêu anh si mê. Gia đình Như chê anh nghèo, không có học hành nên ra sức ngăn cản. Đang học dở lớp 12, Như nghỉ học bỏ nhà theo anh, phiêu dạt đủ nghề. Nếu như anh không phản bội lại tình cảm của Như, có lẽ cô đã không bao giờ hối hận vì lấy anh.
-Em vừa sinh con chưa được một tháng, anh ta cặp với con nhỏ bán cà phê. Em bắt được quả tang hai đứa ăn nằm với nhau. Em lên máu…tưởng chết mất.
Như nói, trong ánh mắt cô nhói lên một nỗi đau. Như không nhớ hết đã bao nhiêu lần cô kể cho chị nghe cái ngày cô nhìn thấy chồng rã rời trong vòng tay người phụ nữ khác. Câu chuyện cũ nhưng những từ nhẻ nhói, xỉa xói chồng thì luôn mới. Chị vẫn chăm chú tập trung dõi theo câu chuyện của Như kể như thể chưa một lần nghe qua.
-Không còn yêu thì ly hôn đi chứ sống với nhau làm gì cho khổ?
Chị nhận ra mình lỡ lời khi khuyên người khác bỏ chồng.
(Trích từ truyện ngắn THUỐC LÃNG QUÊN – TÁC GIẢ NGUYỄN NGA)
Tìm đọc truyện tiểu thuyết đã xuất bản sách in của tác giả Nguyễn Nga tại đây.