– Người ta cô đơn nhất là khi nào, chị biết không?
– Theo chị thì bữa ăn hay giấc ngủ. Những khi đó phải đối diện một mình, con người dễ tủi thân…
Chàng trai trẻ khẽ lắc đầu, ánh mắt nhìn xa xăm với nỗi buồn vời vợi. Trên bầu trời, những chùm pháo hoa rực rỡ nở bung ra như những cánh hoa rơi nhẹ nhàng xuống đất.
– Bao năm nay, điều em sợ nhất là những ngày cuối năm, khi Tết gần kề. Em sợ người ta hỏi câu: Tết có về quê không?
Tôi còn tưởng cha mẹ em đã mất nên em không còn chốn để về. Nhưng không ngờ, em bảo cha mẹ em còn khỏe mạnh, chỉ ngấp nghé tuổi trung niên.
– Họ bỏ nhau, khi em mới hơn một tuổi. Em về ở với ông bà ngoại. Giờ ông bà ngoại mất, em không biết về đâu. Vì cha thì có mẹ kế, còn mẹ thì có cha dượng. Em sợ đêm giao thừa, ở nhà ai, em cũng thấy mình thừa…
Chàng trai ấy đã ngoài 20 tuổi, vậy mà khi kể về hoàn cảnh gia đình lại rơi nước mắt như một đứa trẻ, bởi nỗi đau lẻ loi giữa đời.
Có lẽ mỗi dịp cuối năm, khi nhạc xuân rộn ràng khắp nơi, những người con xa quê háo hức trở về nhà sum vầy bên cha mẹ đã một năm mòn mỏi đợi chờ mình. Nhưng ở đâu đó trong cuộc đời này, ai biết được sẽ có những con người sợ hãi, ám ảnh, khi nghe ai đó nhắc đến hai từ: nghỉ Tết…!
Tác giả: Nguyễn Nga
(Trích từ tập truyện ngắn tự cổ chí kim chưa xuất bản)