Câu trả lời của cậu bé bán hạt dẻ khiến chị khựng lại, ngỡ ngàng. Làm sao một đứa trẻ lăn lóc đường phố mưu sinh sớm thế lại có thể hiểu được điều kỳ diệu đó?
Cuối tuần nào, cậu bé bán hạt dẻ cũng lảng vảng trước nhà chị. Hễ thấy chị, nó lại mừng rỡ mời chào những túi hạt dẻ.
Nhưng hôm nay, nhà chị có tiệc, khách khứa đông vui, cậu bé chỉ dám rón rén đứng ngoài cửa. Dù vậy, khi chị mở cửa, đôi mắt cậu vẫn sáng lên đầy hy vọng.
Thấy cậu, chị mỉm cười, gói cho một túi thức ăn nho nhỏ mang về. Thằng bé đón nhận, cười tít mắt, lia lịa gật đầu cảm ơn chị.
Nhưng chỉ một chốc lát, chị nghe tiếng trẻ con khóc rống lên. Ngay ghế đá đối diện nhà hàng xóm, cậu bé bán hạt dẻ ngồi thu lu một góc, nước mắt lã chã rơi. Bên cạnh, cậu bé bán bánh phồng tôm đang cắm cúi mở túi thức ăn, lôi ra một con ghẹ đỏ au rồi vội vàng cất túi đi.
Chị bước tới, ân cần hỏi: “Có chuyện gì vậy con?”
Thằng bé bán hạt dẻ hức hức một lúc mới mếu máo: “Ngày mai là sinh nhật bà ngoại con. Con muốn tặng bà con ghẹ này. Vì bà con chắc chưa bao giờ được ăn!”
Chị nhìn cậu bé bán bánh phồng tôm, ánh mắt nghiêm nghị: “Sao con lại giành của bạn?”
Cậu bé bán bánh phồng tôm ngập ngừng: “Con… con chưa bao giờ được ăn con này nên muốn ăn thử coi sao? Con nói chia đôi mà nó không chịu”. Rồi cậu bé kể, có lần đi ngang qua một quán ăn hải sản, thấy những con ghẹ tươi ngon nằm trên những chiếc đĩa sứ trắng. Cậu níu áo mẹ, năn nỉ mẹ mua cho một con nhưng mẹ chỉ cười buồn bảo: “Khi nào con lớn, làm nhiều tiền, hãy tự mua mà ăn.”
Chị nhìn hai đứa trẻ, thoáng thương cảm. Hai cuộc đời trẻ thơ với hai hoàn cảnh, đầy nỗi niềm riêng. Chị hiểu rằng với những đứa trẻ lang thang cơ nhỡ, một con ghẹ cũng quý giá biết bao. Chị dặn hai đứa nhỏ đợi chị chốc lát rồi quay vào trong.
Một lúc sau, chị trở ra với một túi bánh nhỏ và hai ly nước mát lạnh. “Cô không còn ghẹ nữa” chị nói, “nhưng cô có bánh và nước ngọt cho hai con!”
Cậu bé bán hạt dẻ rạng rỡ đón lấy túi bánh, còn cậu bé bán bánh phồng tôm ngượng ngùng đẩy con ghẹ về phía bạn mình. “Tui không ăn nữa đâu, ông cứ cầm về cho ngoại đi.”
Cả hai cùng nhìn nhau, cười tươi. Trước khi cậu bé bán hạt dẻ rời đi, chị níu lại hỏi nhỏ: “Mà làm sao con nhớ được sinh nhật của bà ngoại?”
Giọng cậu ríu rít, đầy tự hào, khi kể về người bà tần tảo, hết lòng yêu thương cậu. Mỗi năm, bà luôn nhớ ngày sinh nhật của tất cả những người cháu. Bà sẽ gấp tờ lịch lại, đánh dấu trước để không bao giờ quên. Rồi hôm đó, bà thức dậy thật sớm, lục đục làm bánh, đổ rau câu, nấu chè… . Khi các cháu say sưa đánh chén các món ăn, bà cũng luôn dặn dò chúng đừng quên sinh nhật bà. Và ngày nào, bà cũng sẽ nhắc nhớ ngày sinh của chính bà như cách bà ghi nhớ ngày sinh nhật của các cháu.
Chị thấy lòng nhẹ nhõm, bình yên, khi vừa được nghe một câu chuyện ấm áp về tình bà cháu. Chị tưởng tượng ra hình ảnh người bà cười nắc nẻ hạnh phúc, khi cậu bé lấy từ trong túi ra một con ghẹ màu đỏ, bảo đây là quà sinh nhật bà. Chị khẽ thì thầm cảm ơn hai cậu bé đã chia sẻ với chị một câu chuyện cảm động về tình yêu thương và lòng biết ơn.
- Đọc thêm nhiều sách điện tử – tuyển tập truyện ngắn, tiểu thuyết của tác giả Nguyễn Nga trên Google Play.