Mỗi năm, cô ở Mỹ 6 tháng, thời gian còn lại sống ở Việt Nam. Cô than thở: “Về Mỹ thì lại lo ở đây không ai cơm nước cho cậu con trai Út”. Còn ở Việt Nam lại canh cánh nỗi niềm, cậu cả ở Mỹ ngày ngày qua quýt với những bữa ăn nhanh.
Nhắc đến hai người con, cô bảo: “Tụi nó không biết nấu ăn, tối ngày chỉ biết làm. Dù nhà có người giúp việc nhưng chỉ thích cơm mẹ nấu”. Nghe cô kể, hẳn các con cô đều đã trưởng thành và học hành thành đạt. Thay vì vui vẻ, mãn nguyện bởi con cái đã nên người, đổi lại gương mặt cô lúc nào cũng lo lắng đến héo hon.
Đôi khi tình yêu thương và trách nhiệm sẽ mang lại niềm vui nhưng chính nó cũng là sợi dây vô hình trói buộc người ta vào đầy nỗi buồn lo. Tôi tự hỏi: Ở tuổi thất thập cổ lai hy, sao cô không thể cho phép bản thân mình được sống thảnh thơi, hạnh phúc, khi mà quỹ thời gian của cô đang dần ngắn lại… !?
Trích từ tập truyện ngắn từ cổ chí kim chưa xuất bản!
Nếu thấy câu chuyện hay, ý nghĩa, bạn đọc đừng quên chia sẻ nhé!#nguyennga#vietlachvn#ebooktruyen#tieuthuyet#truyenngan#tieuthuyet#sach#tienmacdoa #tacgianguyennga