- Tiểu thuyết Việt Nam lấy bối cảnh cổ xưa, thời phong kiến cách đây 200 năm.
- Thể loại: Kỳ ảo, tình yêu, phiêu lưu, kỳ bí, thần tiên, phép thuật
- Tên truyện: Tiên Mắc Đọa
- Tác giả: Nguyễn Nga
- Số trang: 340 trang
- Kích thước sách: 13.5 x 20.5 cm
- Bìa mềm
- Đơn vị phát hành: Viết Lách VN
- Nhà Xuất Bản Văn Học
- Kết truyện: Là sự kết hợp của 3 trong 1 kết SE + HE + OE
- Sách tiểu thuyết hay sâu sắc, đậm triết lý phương Đông, nhất là đạo Phật, ý nghĩa và lôi cuốn người đọc từng phút giây.
Một số review của bạn đọc
Sau khi đọc thử mẫu ebook Tiên mắc đọa của Nguyễn Nga, đây là một số review của bạn đọc.
- Bạn Văn Sơn Trần viết: “Cốt truyện rất hay nhưng vẫn chưa được đọc đến cái kết, mong tác giả sớm ra phần 2 ạ!”.
- Bạn Kr15df2 viết: “Bị cuốn hút bởi cái cốt truyện của bộ này lun á chị”.
- Dũng Phạm chia sẻ: “Lần đầu tiên mình dán mắt vào điện thoại lâu như vậy vì một quyển truyện”.
Những bài học về tình yêu, gia đình và cuộc sống từ sách TIÊN MẮC ĐỌA
- Đừng đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài: Tiên Hạnh tuy xấu xí nhưng có tâm hồn lương thiện, trong sáng và giàu lòng yêu thương.
- Tình yêu chân thành có thể vượt qua mọi rào cản: Đức Phúc yêu Tiên Hạnh không vì ngoại hình mà vì tâm hồn của cô. Tình yêu của họ đã vượt qua mọi khó khăn, thử thách.
- Ở hiền gặp lành, ác giả ác báo: Tình độc ác, luôn tìm cách hãm hại người khác, cuối cùng phải nhận kết cục bi thảm.
- Lòng tham không đáy sẽ dẫn đến hậu quả khôn lường: Tiền và Đại vì tham lam mà gây ra nhiều tội ác và cuối cùng đã phải trả giá.
- Sống có mục đích, có ước mơ: Tiên Hạnh luôn khao khát được yêu thương và có một cuộc sống hạnh phúc. Chính ước mơ, khát vọng đã giúp cô vượt qua mọi khó khăn, thử thách để tìm thấy hạnh phúc đích thực.
- Tình yêu thương là liều thuốc chữa lành mọi vết thương: Tình yêu thương của bà Đậu đã sưởi ấm tâm hồn Tiên Hạnh, giúp cô vượt qua những ngày tháng đau khổ, cô đơn. Tình yêu của Đức Phúc đã giúp Tiên Hạnh có thêm sức mạnh để vượt qua lời nguyền và tìm thấy hạnh phúc.
- Bài học về luật nhân quả.
- Bài học về tính kiên trì, không ngừng nỗ lực, cố gắng đi đến tận cùng ước mơ.
- Bài học về lòng bao dung, vị tha sẽ tạo nên hạnh phúc…
Giới Thiệu Một Số Trích Đoạn Trong Tiểu Thuyết
-
Trích đoạn chương 8
“Bỗng từ xa, có một người nông dân chạy bổ lên phía trước, luôn miệng kêu la hốt hoảng. Liền sau đó, từ khu ruộng mênh mông, kéo thêm vài thanh niên nữa vác cuốc chạy lại. Họ chỉ trỏ vào một bụi cây bên đường. Khuất trong đám cỏ lau, hai bàn chân người dựng lên trời. Khi họ vừa gạt đám cỏ ra, một bà già nằm bất động, môi tím rịm, hai mắt nhắm chặt, chín phần mười như người đã chết. Không ai biết đó là bà Đậu, người ở lâu năm của gia đình Tiên Hạnh.
Giọng người nông dân tuổi trung niên, thảng thốt: “Cụ bà này ở làng nào thế?”. Một người trong nhóm khẽ lắc đầu: “Nghe đâu làng bên đang có dịch hạch, không khéo… lại tai bay vạ gió”. Đám nông phu sợ hãi, nhanh chóng tản ra xa.
– Thấy người gặp nạn sao lại làm ngơ?
Đức Phúc bức xúc lên tiếng, khi thấy đám người kia định bỏ đi. Anh bế bà Đậu trên tay, người bà mềm nhũn như chiếc khăn rũ xuống.
– Có ai biết nhà thầy lang ở đâu không?
Đức Phúc nhìn bốn phương đều là ruộng đồng hiu quạnh, chưa biết đi hướng nào để tìm được thầy thuốc nhanh nhất.
– Không kịp nữa đâu, bà ấy chết rồi!
Một người đàn ông lớn tuổi nhất trong nhóm lên tiếng, sau khi quan sát sắc mặt bà Đậu thật gần. Hàm răng đen của bà hở ra, chỉ còn lưa thưa vài chiếc, da mặt bà đã chảy xệ xuống.
Đức Phúc vội đặt bà Đậu xuống đất. Anh đưa tay lên mũi bà và kéo mở hai đồng tử mắt bà, kiểm tra lại lần nữa. Đúng là bà lão đã tắt thở từ lúc nào mà anh không hay. Nhóm nông phu càng ái ngại và sợ liên lụy, ai nấy định bỏ đi, mặc kệ Đức Phúc bên cái xác giữa đồng vắng.
Nhìn túi quần áo cũ rách, nằm bên cạnh của bà lão, Đức Phúc đoán hoàn cảnh bà tứ cố vô thân, lang thang xin ăn trên đường, đổ bệnh mà mất.
– Các anh phụ giúp tôi chôn cất bà cụ tử tế. Tôi sẽ trả tiền công hậu hĩnh cho các anh!
Đức Phúc vội lần túi vải, lấy ra những đồng tiền xu, cố ý để chúng va vào nhau leng keng.
Không chút chần chờ, đám người kia nhanh chóng đào huyệt, chôn bà Đậu ở một gò đất hoang, nơi cuối cánh đồng làng.
Giữ đúng lời hứa, Đức Phúc lấy toàn bộ xâu tiền còn lại của mình trả công cho những người đào huyệt. Khi nhóm nông phu vừa quay lưng đi thì có tiếng một cô gái thẽ thọt vang lên.
– Các chú, các bác ơi, cho cháu hỏi: Có ai nhìn thấy một bà cụ tên là Đậu đi qua đây không?
Nhớ lời dặn của bà Đậu nên lần này ra ngoài, Tiên Hạnh đã dùng khăn trùm đầu, che kín mặt, không ai thấy được khuôn mặt thật của cô.
Đám người đào huyệt đang vội vã về nhà, không ai mặn mà trả lời câu hỏi của Tiên Hạnh.
Nhìn túi quần áo còn sót lại của bà lão mà trong lúc vội vàng lấp đất, nhóm phu kia đã quên không chôn theo cho bà, Đức Phúc chìa ra hỏi:
– Túi đồ này có phải của bà Đậu mà cô đang tìm không?
Túi vải rách, lộ ra ngoài tay áo vá chằng chịt quen thuộc của bà Đậu. Tiên Hạnh lao đến, chụp lấy túi quần áo trên tay Đức Phúc.
– Là của bà Đậu. Anh thấy nó ở đâu? Ôi! Bà Đậu? Anh gặp bà Đậu ở đâu, mau nói cho tôi biết đi.
Tiên Hạnh nắm lấy vạt áo của Đức Phúc, vừa kéo, vừa hỏi rối rít. Vì quá háo hức muốn biết tin tức của bà Đậu, cô quên cả việc phải giữ khoảng cách với chàng trai lạ này. Khi cô ngước mặt lên nhìn thẳng vào đôi mắt Đức Phúc, cô khẽ rùng mình. Bầu trời bỗng chốc tối sầm lại, mây xám xịt kéo nhau giăng kín, những tia chớp đỏ lè hiện ra cuối dãy núi. Tiên Hạnh thấy choáng váng mặt mày, trời đất xoay tròn quanh cô. Những làn khói đen từ đâu ùn ùn bay đến, kết thành từng mảng dày, che chắn cả hai mắt Tiên Hạnh. Cô giụi mắt, cố mở to ra để nhìn cho rõ gương mặt chàng trai đứng đối diện nhưng lạ thay vẻ ngoài của anh mỗi lúc một biến đổi xấu xí khác thường.
“Không lẽ trên đời này còn có người mang gương mặt xấu như mình sao?”. Tiên Hạnh thầm thì, nghĩ đến gương mặt của chính mình. Dù chưa bao giờ được soi gương để biết sự xấu xí của cô đáng sợ đến nhường nào nhưng qua những ánh mắt, lời lẽ của người thân, Tiên Hạnh ngầm tưởng tượng ra vẻ ngoài kinh khủng của cô. Bây giờ, Tiên Hạnh đã hiểu được cảm giác, vì sao ai nấy đều kinh hãi, mỗi khi vô tình nhìn thấy gương mặt thật của Tiên Hạnh.
Đức Phúc không hề hay biết những thay đổi kỳ lạ đang diễn ra ở cô gái này, khi trông thấy anh. Một nỗi lo bao trùm lấy đôi mắt sâu của Đức Phúc, khi anh nhìn về phía nấm mộ bà Đậu, vừa chôn chưa ráo đất. Trong khoảnh khắc này, bỗng anh thấy lưỡi mình như cứng lại, không nói thành lời. Cách cô gái này hỏi thăm, hành động ôm giữ khư khư túi đồ ấy vào lòng, anh nhận ra, bà cụ ấy quan trọng với cô ra sao. Nếu giờ anh nói cho cô biết sự thật, bà ta đã chết và chỉ cho cô nấm mộ mới vừa đắp lên, ở đằng kia thì cô ấy sẽ ra sao? Đức Phúc chìm trong mớ bòng bong suy nghĩ, chưa biết làm sao để trả lời Tiên Hạnh.
– Bà Đậu ở đâu, mau cho tôi biết đi?
Tiên Hạnh đang chờ đợi từng lời của Đức Phúc như nắng hạn chờ mưa. Đức Phúc nuốt vào lồng ngực những ngụm không khí nặng nề, ngột ngạt, miệng lắp bắp.
– Tôi… không nhớ rõ… lắm nhưng…
– Vì sao anh lại có túi đồ của bà Đậu?
Càng lúc, trống ngực của Tiên Hạnh càng đập mạnh, một nỗi sợ hãi mơ hồ xâm chiếm lấy cô. Trực giác mách bảo Tiên Hạnh, có điều gì đó không ổn ở thái độ và lời nói của chàng trai này.
– Bà ấy… gửi túi đồ cho tôi rồi đi mất… Tôi… không… nhớ được, bà ấy đi đường nào nữa!”
-
Trích đoạn chương 9
“Chiếc giường chốc chốc lại kêu lên cót két, bởi tiếng trở mình liên tục của Tình. Trời đã sắp sửa bước sang canh ba nhưng Tình vẫn không tài nào chợp mắt được. Trong đầu cô cứ vương vấn hình ảnh của chàng trai trong mộng Đức Phúc. Cô mong trời mau sáng để sang nhà cụ Bá dò la tin tức của anh. Không biết giờ này, Đức Phúc đang ở đâu, làm gì? Anh có chỗ ngủ ấm áp như cô không? Từ khi nghe tin anh bỏ nhà ra đi đột ngột, Tình lo lắng bất an như ngồi trên đống lửa, ăn không ngon, ngủ chẳng yên.
Khi tiếng mõ lách cách từ ngoài đình vọng đến, Tình mới bắt đầu chợp mắt được chốc lát. Trong giấc ngủ mơ màng, cô mộng thấy một cảnh tượng vô cùng lạ kỳ.
Giữa khu rừng rậm rạp, bạt ngàn cây xanh, lộ ra một cái giếng nước lấp lánh sắc màu như ngọc. Từ dưới lòng giếng, một cô gái đội nước bơi ngược lên. Đó không phải ai xa lạ mà chính là Tiên Hạnh, em gái của Tình. Khi những giọt nước bám trên tóc và mặt Tiên Hạnh rớt xuống cũng là lúc gương mặt xấu xí của cô em gái biến đổi hoàn toàn, lột xác trở thành một tuyệt thế giai nhân.
Khi Tình còn mắt tròn mắt dẹt, chưa hết kinh ngạc bởi sự thay đổi đột ngột nhan sắc của em gái thì từ xa có tiếng vó ngựa dồn dập. Phía sau những hàng cây, bụi bay mù mịt, những chú ngựa trắng tinh chạy hết mã lực.
Người cưỡi con bạch mã to khỏe nhất đàn, chạy đầu tiên là Đức Phúc. Anh oai phong bệ vệ trong bộ áo dài khăn đóng màu đỏ, nở nụ cười thật tươi, khi trông thấy Tiên Hạnh.
Trong giấc mơ, Tình đã gào khóc ầm ĩ cả khu rừng, khi thấy Tiên Hạnh nhận lời cầu hôn của Đức Phúc và theo anh lên ngựa về làm dâu nhà cụ Bá.
Đạp tung cả gối chăn xuống đất, Tình ngồi bật dậy, lau nước mắt ràn rụa trên mặt. Trời chưa sáng hẳn, còn lờ nhờ những vệt đen như tro. Quên cả việc sửa soạn xiêm y tươm tất, Tình cứ thế lao ra ngõ, chạy thẳng hướng nhà cụ Bá.
Khi Tình chạy ngang qua khu miếu hoang, cô nghe tiếng một người đàn bà gọi lớn. Từ sau cánh cửa gỗ cũ kỹ, đen đúa, một bàn tay trắng bệch đưa ra, cô giật mình, vì tưởng bóng ma. Một người đàn bà trong chiếc váy đen rộng thùng thình, khoan thai bước ra.
– Cô đang đau khổ, vì một chàng trai phải không?
Tình khựng lại, đôi mắt có chút dao động. Tại sao người lạ này lại biết được những chuyện tình cảm thầm kín của cô.
– Để có được tình yêu của cậu cả nhà cụ Bá, thật ra cũng không khó đâu! Nhưng mà… phải biết cách…
Đến nước này thì Tình không thể làm ngơ trước người đàn bà, có vẻ ngoài đầy bí ẩn kia.
– Sao bà lại biết được chuyện tình cảm của tôi?
Tình vừa hỏi, vừa lục lại trí nhớ, rõ ràng cô chưa từng tâm sự với ai về chuyện tình yêu của cô nhưng sao bà ta lại biết rõ như “đi guốc trong bụng” Tình. Bỗng người đàn bà ấy phá lên cười khanh khách.
– Ta là bà Ma Tính, chuyện gì trên đời này mà ta không biết!
Tình có chút ớn lạnh trong người, khi nghe đến tên “Ma Tính”. Dễ đoán biết suy nghĩ của Tình, bà Ma Tính mỉm cười.
– Ta không phải là bọn ma quỷ tầm thường như ngươi đang nghĩ. Ta đã tu luyện vượt lên cảnh giới cao! Có thể nói hơn cả bọn thần tiên trên trời kia nhiều bậc!
Bà Ma Tính đưa mắt nhìn quanh, dò xét xem có bóng dáng gã thần Thức Tỉnh lảng vảng đâu đây không. Bà khẽ thở phào yên tâm, khi nhận ra xung quanh yên ắng.
Đến đây, Tình chẳng muốn hiểu về nguồn gốc tu luyện, xuất thân của bà Ma Tính là gì nữa. Nhưng việc bà ta đoán biết chính xác mọi điều về cô khiến Tình ngầm kính sợ và tin tưởng. Từ cái nhìn xa lạ, Tình bước lại gần, khum người đầy kính cẩn với bà như trước một vị thần.
– Cậu cả bỏ nhà đi khiến cô buồn lo, không ăn, không ngủ được. Cô đang chạy sang nhà cụ Bá, hi vọng gặp được Đức Phúc? Thật là yêu quá, hóa mù. Cô sẽ chẳng nhận được gì ngoài sự nhục nhã, ê chề đâu!
Tình đứng như phỗng, nghe bà nói vanh vách hết mọi tâm tư sâu kín trong lòng cô. Tình càng thần phục dưới chân bà Ma Tính hơn.
– Nói cho tôi biết đi, giờ tôi phải làm gì mới có được Đức Phúc?
Bà nhìn trời ngó đất và đưa ngón tay lên, mắt nhắm lại hệt như đang nhẩm tính điều gì đó. Sau đó, bà ta khẽ thở dài với vẻ thất vọng, vừa lắc đầu, vừa nói:
– Xem ra số mệnh của cô đang xấu đi. Tối qua, cô vừa chiêm bao thấy em gái của mình nên duyên với cậu cả nên trong lòng vô cùng lo sợ. Nếu Tiên Hạnh tìm được giếng thần như trong giấc mơ của cô, từ nay về sau, mọi đau khổ, bất hạnh của nó sẽ hoán đổi cho cô.
Tình càng kinh ngạc hơn, khi người đàn bà này chui được cả vào giấc mơ của cô để biết rõ mọi điều sắp diễn ra với số phận của Tình.
– Không thể nào… không bao giờ có chuyện đó xảy ra!”