Lời nói đầu: Với một đứa trẻ nếu tuổi thơ không có mẹ bên cạnh thì cuộc đời đã mất đi một nửa niềm hạnh phúc.
Trích đoạn chương 1: Tiểu thuyết tuổi thơ Một đứa trẻ vừa chạy trốn khỏi tôi
Rầm rầm. Mớ bàn ghế đổ cồng kềnh lên nhau. Bố tôi vẫn thích dọn sạch đồ đạc trong nhà bằng màn bartender vụng về. Thi thoảng những vật ông quờ quạng quăng đi trong tư thế vội vàng ấy lại vô tình rơi rụng xuống đầu ông khiến ông nổi điên, quát nạt om trời. “Thằng nào? Con nào dám ném tao?”. Và sau đấy, ông ca một bài cải lương chửi rủa rất dài dòng vì cho rằng trong đám con cái ấy có đứa ngỗ ngược dám nổi loạn đánh trả lại ông.
Ngồi lì hàng giờ trên ụ mối, hai chân tôi bắt đầu tê cứng. Trò chơi trốn tìm với bố tôi dần trở nên chán ngắt, nhất là khi lũ muỗi hoang khát máu cứ kêu vo ve quanh tai còn đám kiến hôi thì bò cồn cào quanh chân.
Tôi nghĩ đến cái cảm giác ấm cúng, êm ái của bà chị Hồ trong căn chòi lá chuối mà thầm ghen tị. Còn anh Ốc chắc cũng không đến nỗi khổ sở như tôi. Anh ta vốn có biệt tài leo trèo. Tôi tưởng tượng đến bụi tre sau vườn, nơi đó có chiếc nôi ẩn mình trên không thật tuyệt. Còn chị Heo chắc cũng không tồi với chiếc võng lá chuối.
Nghĩ cho cùng chỉ có tôi là thảm hại nhất. Tôi tự trách bản thân không được lanh lẹ như anh chị của mình. Vốn tay chận vụng về, lóng ngóng nên việc nào tôi làm cũng không nên hồn. Chẳng biết có phải vì bố đặt cho tôi tên Ngố nên cái tên nó ám tôi không?
Tôi ngồi mơ màng suy nghĩ về việc xây lại “ngôi nhà” nhỏ của mình mà thiếp đi lúc nào không hay. Trong giấc ngủ mộng mị ấy, tôi luôn thấy có bàn tay ai đó nhấc bổng tôi lên không và đặt tôi vào một chiếc giường âm ấm. Tôi luôn nghĩ đến người lạ trong bóng tối ấy là mẹ. Suốt những năm tháng tuổi thơ, hình ảnh mẹ bế tôi trên tay khi tôi ngủ lăn lóc ở đâu đó luôn thường trực trong trí nhớ của tôi.
Tôi lơ mơ mở mắt, xung quanh trời tối đen. Tôi rờ tay dưới đất, đầu các ngón tay chạm vào những cọng cỏ ướt nhẹp. Một cái gì đó ươn ướt, từ từ trườn qua tay tôi. Các ngón tay của tôi khẽ nhúc nhích. Vật thể trơn tru ấy cũng nhúc nhích theo tôi. Đến lúc này thì tôi mới có dịp dãn đồng tử mắt ra, hơi nghiêng cái đầu về hướng bàn tay để quan sát. Cái da loang loáng của vật thể dần nổi lên như màu của một cây bút dạ quang. Tôi điếng người. Trời ơi! Một con rắn.
Tôi không thể tưởng tượng nổi, có một con rắn đang nằm trên bàn tay tôi. Cái loài vật mà tôi sợ hãi và tởm lợm nhất. Đũng quần tôi ướt sũng, mồ hôi mồ hám tuôn ra như tắm.
-Rắn….rắn…cứu con mẹ ơi!
(Còn tiếp)