Khi bạn ở tuổi mới lớn, từng có anh hàng xóm nào “để ý” đến bạn chưa? Những rung động dễ thương, ngượng ngùng và hài hước ấy sẽ là những kỷ niệm đẹp nhất thanh xuân của bạn.
Trích đoạn chương 4: Chuyện tình anh bán đậu hũ-Truyện “MỘT ĐỨA TRẺ VỪA CHẠY TRỐN KHỎI TÔI”
Chị Hồ đi trước, theo sau là anh Ốc và chị Heo. Ai nấy mặt mày hớn hở cứ như vừa vớ được vàng. Đi sau cùng là một anh thiếu niên, độ 15-16 tuổi, dáng cao lêu đêu, răng hô, mặt rỗ. Ở xóm tôi mọi người vẫn gọi anh là Tô răng hô. Anh Tô bưng trước ngực một mâm đậu hũ trắng. Nhìn những miếng đậu hũ non mềm ngọt, tôi nuốt nước miệng cái ực.
-Có ai mua đậu hũ không?
Anh đặt mâm đậu hũ xuống cái ghế nhỏ, ngồi bệt dưới đất, nhìn chị Hồ bằng ánh mắt dịu dàng. Ánh mắt của anh khác hẳn khi nhìn tôi, chị Heo và anh Ốc.
-Đậu hũ giá rẻ, vừa bổ vừa ngon đây.
Giọng anh Tô chòng ghẹo, ánh mắt nháy nháy với chị Hồ. Ngày thường, anh vẫn đi khắp làng trên xóm dưới, luôn miệng rao bán đậu hũ.
-Hồ không mua đậu hũ à? Anh bán rẻ cho.
Nói xong câu ấy, anh Tô răng hô gãi gãi đầu, mặt đỏ như mào con gà trống. Chị Hồ tôi nguýt dài, vẻ mặt rất kiêu kỳ. Dù không phải nghiêng nước nghiêng thành nhưng so với anh Tô vẩu thì nhan sắc chị Hồ tôi có phần trội hơn. Có lẽ chị tôi cũng ngầm biết được ưu điểm của mình nên khinh dễ anh Tô răng hô ra mặt.
Mỗi khi anh Tô nhìn chị Hồ cười lại để lộ hàm răng dài, chìa ra khỏi môi. Chúng tôi hay đùa là thuê anh Tô về nạo bắp. Răng anh Tô vẩu mà cạp bắp thì còn nhanh hơn cả máy đập. Mỗi lần ghép đôi chị Hồ với anh Tô vẩu, chị giận lắm. Chị Heo từng bị đánh đòn chỉ vì cái tật đùa dai ấy.
-Bán cho em miếng đậu đi.
Chị Heo chạy ra, bốc một miếng đậu trên mâm chạy vào nhà. Anh Tô nhìn theo, ngơ ngác.
-Ủa? Mua hả? Tiền đâu?
Mãi một lúc anh mới thốt ra được một câu hỏi. Anh Ốc thấy chị Heo ăn, định chạy lại xin nhưng chị Heo đã tọng hết miếng đậu vào miệng, ngậm một họng trắng phau. Anh Ốc chạy ra, bốc lấy một miếng đậu.
-Bán cho miếng đậu.
Nhanh như con thằn lằn đớp con muỗi, anh Ốc cho miếng đậu vào miệng, vừa ăn, vừa chạy.
-Ơ….tiền đâu?
Lần này thì mặt anh Tô ra chừng khó coi hẳn lên. Môi anh bặm lại nhưng không che nổi hết hàm răng nên trông càng dễ sợ hơn. Chị Hồ nhìn anh Tô, cười cười. Ánh mắt chị không có gì là thương hại hay chứa đựng một chút tình ý nào. Hai tròng mắt đen như hột nhãn của chị cứ chạy qua chạy lại vẻ thích thú và giễu cợt.
-Bán thiếu cho em một miếng đậu…được không anh Tô?
Tôi rụt rè. Dự định sẽ bốc một miếng đậu hũ trên mâm của anh nhưng lại rụt tay lại. Tôi vốn tính nhát gan và hay mắc cỡ. Anh Tô nhìn tôi, cười gượng gạo. Anh thấy chị Hồ đang nhìn lăm lăm.
-Ừ…thì lấy đi.
Anh lại đưa tay gãi đầu, nhìn chị Hồ bẽn lẽn. Anh bốc một miếng đậu to nhất, đưa cho tôi. Cả anh Ốc và chị Heo cùng nhìn tôi, vẻ ganh tỵ. Út tuy khờ nhưng thấy anh chị mình ăn uống tưng bừng, nó cũng không nhịn được. Út khờ đứng ngây ra trước mặt anh Tô. Nó nhìn lom lom vào mặt anh. Nước miếng nó nhễu xuống áo. Sợ rơi vào mâm đậu hũ, anh Tô vội kéo mâm sát vào người mình.
-Này…thì cho thằng cu một miếng. Nhìn mày, tao thấy sợ quá.
Út khờ đón lấy miệng đậu, cười toen toét. Nó không nhai mà trợn mắt nuốt chửng cả miếng đậu to kềnh. Anh em tôi ngó Út ớn lạnh cả người.
Cứ mỗi lần lấy cho chúng tôi một miếng đậu hũ, anh Tô vẩu lại đưa mắt nhìn chị Hồ. Anh muốn xem thử phản ứng của chị tôi ra sao? Nếu chị Hồ cười, anh sẽ cười theo. Nhưng nếu chị cau mày hay nhăn mặt thì anh cũng sẽ diễn tả y chang vậy. Biết anh Tô hay bắt chước mình nên nhiều khi chị Hồ chơi ác. Chị bặm miệng, ngậm môi lại. Chỉ có chiêu này là anh Tô răng hô không làm được.
Chị Hồ là người ra mua sau cùng. Nhưng khác với chúng tôi, chị cầm theo một cái tô thật lớn. Và chẳng đợi anh Tô bốc cho, chị tự tay chọn lấy những miếng đậu hũ to nhất trên mâm. Mặt anh Tô tiu nghỉu, như cá ươn. Tay chị Hồ bốc đến đâu, mắt anh lại tròn xoe đến đó.
-Nhìn gì…đâu phải tôi ăn đâu. Mua để tối nấu cho tụi nó ăn mà.
Chị Hồ đổ thừa cho chúng tôi ăn nhưng thật ra sau khi anh Tô về, một mình chị chén sạch. Nói mang tiếng là mua nhưng anh Tô chẳng nhận được đồng nào. Để không làm phật ý chị tôi. Anh vẫn làm bộ vui vẻ, cười hơ hớ nhưng trông vào mắt anh, tôi biết anh đang sầu lắm. Suốt một giờ ngồi ở nhà tôi, chỉ nhìn lén chị Hồ được vài lần mà mâm đậu hũ của anh sạch sẽ. Có mớ lá chuối chúng tôi không ăn được là còn sót lại.
-Nay không cần đạp xe đi bán. Ở đây có cái chợ.
Anh Tô nhìn chị em tôi, nửa đùa, nửa thật. Anh giũ mấy tấm lá chuối rớt xuống đất. Chị Hồ đã đi đâu tự lúc nào. Anh Tô cố nán lại chờ đợi nhưng không nghe thấy tiếng của chị, chừng có vẻ nản. Anh Tô cầm cái mâm đứng lên, dẫn xe đạp ra về. Ra ngoài ngõ, anh vẫn còn nhìn vào trong nhà, ánh mắt như tìm kiếm. Đợi khi anh Tô về. Mấy anh em tôi vỗ vỗ vào cái bụng căng tròn, cười khoái chí.
2 bình luận
hay qua !
Hi! Cảm ơn bạn! Nhớ đón đọc trọn bộ cuốn sách sắp phát hành nhé!