Nhiều người nói ông ác: “Sao đến cuối đời còn nhẫn tâm bỏ vợ”. Đâu là uẩn khúc của cuộc hôn nhân tưởng chừng bền chặt với thời gian…
Ngày ngày người phụ nữ ngoài 70 tuổi ấy đi về lủi thủi một mình. Đôi lần bà con ác miệng kháo nhau: “Cây độc không trái. Gái độc không con” để ám chỉ bác ấy. Nhưng ít ai biết rằng hơn 10 năm trước, bác từng có một người chồng hết mực yêu chiều.
Từ trẻ đến già, bác chẳng phải đụng tay đụng chân vào bất cứ việc gì. Sáng sớm, chồng đi làm kiếm tiền. Chiều về chồng đi chợ. Mọi việc nấu ăn, giặt giũ…một tay chồng lo. Bác chỉ việc ở nhà xem ti vi, nghe nhạc và thụ hưởng mọi thứ tốt đẹp chồng mang lại.
Cho đến một ngày người đàn ông của gia đình ấy lẳng lặng khăn gói ra đi. Chẳng biết ông có lấy vợ nhỏ không khi ở tuổi 60. Vài người trách móc, lên án ông “ác”. “Sao không bỏ vợ khi còn trẻ để cho bác gái đi bước nữa”. Số khác lại bảo vì ông “không chịu nổi” người vợ lười biếng, ích kỷ, chỉ biết hưởng thụ cho bản thân….
Thiên hạ có hàng ngàn, hàng vạn lí do để đồn thổi. Nhưng suy đi nghĩ lại, ad nhận ra ở cuộc đời này, chỉ có cha mẹ là người sẵn sàng hi sinh và yêu thương con cái vô điều kiện. Ngoài ra, không ai có quyền hay nghĩa vụ phải chăm sóc, yêu thương, phục tùng bạn. Dù là bất kỳ mối quan hệ nào. Vì không ai sinh ra để phục vụ người khác. Đến một lúc nào đó, họ cũng sẽ mỏi mệt mà rời xa bạn…
Bạn không thể chỉ ngồi chờ người khác cho…và mình chỉ biết…nhận. Nếu không muốn một ngày nào đó giật mình nhìn lại, xung quanh mình chẳng còn ai…