Giới thiệu truyện
- Tác giả: Nguyễn Nga
- Nhà xuất bản: Viết lách VN
- Nhà phát hành: Google Play
- Đánh giá bạn đọc tập 1: 4.7 sao-100 đánh giá
- Tóm tắt tập 1: “Những cuộc xoay vần chuyển đổi thời gian khiến cánh cửa thiên đường, địa ngục mở ra, người từ nạn đói tràn vào hiện tại và người từ hiện tại, trở về nạn đói 1945. Cửa âm phủ dẫn lối những con ma độc ác, quỷ quyệt kéo đến, đội lốt người. Một thế giới đảo lộn giữa người và ma quỷ, giữa quá khứ, hiện tại và tương lai vô cùng ly kỳ. Những tình huống bi hài, xúc động. Hành trình, trải nghiệm giúp những bạn trẻ trưởng thành. Câu chuyện sẽ khiến bạn đọc không thể rời mắt khỏi cuốn sách. Liệu sau khi lạc vào thế giới hiện đại, bà Lưu có thay đổi được số phận của người trẻ trong tương lai bà gặp và cả cứu mạng được những người con cháu trong quá khứ không?”.
Giới thiệu trích đoạn hay
Ánh đèn ngủ lờ mờ của khách sạn kịp để Lan Chi nhận ra gã. Là Khanh. Gã người yêu vẫn đưa đón chị Lan Hương ngày hai buổi đi làm.
-Buông tôi ra. Tôi sẽ mách chị Lan Hương.
Lan Chi thét lên. Mặc cô giãy giụa. Lưỡi gã thè ra như vòi bạch tuộc, bò vào cả lỗ tai của cô, kèm thêm tiếng thì thầm.
-Anh vừa xin phép…chị em đã cấp phép…Hàng ngon lại miễn phí…tội gì không xơi.
Gã cười ranh mãnh, thản nhiên kéo tuột quần cô xuống. Chỉ trong nháy mắt, gã lột sạch quần áo của cô. Mặc cô kêu gào thảm thiết. Khi quần gã vừa rớt xuống sàn nhà thì một tiếng động mạnh vang lên như có động đất. Ầm. Cửa kính vỡ vụn, văng khắp phòng. Một tảng đá to lù lù, đen sì nằm chỗm chệ giữa phòng. Mùi hôi thối loang ra. Căn phòng tối om. Khanh nín thở, cố xua đi mùi hôi nồng nặc đang xộc vào mũi.
Khanh bước lại gần tảng đá. Gã kinh hãi khi nhận ra, phía trên tảng đá có cột theo một cái xác người. Bỗng cái xác nhúc nhích, bất ngờ đưa tay chụp lấy chân gã. Khanh hét lên thất thanh.
Đèn phòng bật sáng trưng như ban ngày. Hai nhân viên khách sạn mở cửa lao vào. Họ vội đưa tay lên bịt mũi. Lan Chi kịp định thần lại. Cô vơ vội tấm mền quấn che người.
Bàn tay bà già vẫn bám chặt cứng chân Khanh, dai như một con đỉa đói. Gã vừa kéo áo che mũi, vừa đạp, vừa giãy, cố thoát ra khỏi bàn tay bê bết máu của bà già. Không ai nhìn ra bà già là người hay là ma? Hai má bà hóp lại, hàm răng đen như than chìa ra, hai hốc mắt sâu như hai giếng nước. Đầu bà đội khăn vấn, mặc áo nâu sòng, quần lụa đen. Trông bà như một bộ xương người tiền sử mà các nhà khảo cổ vừa khai quật được.