Banner

Khi nào nhà văn khóc cùng tác phẩm của mình?

by VietLachVn

Thi thoảng bạn đọc được một cuốn sách có những đoạn rất xúc động. Bạn có nghĩ khi viết đến đó…liệu nhà văn khóc cùng nhân vật không?

Vì sao nhà văn lại khóc với nhân vật do chính mình hư cấu ra?

Ngày nhỏ trong những giờ học văn, thi thoảng tôi hay nghe cô giáo kể về những câu chuyện ngoài lề của các nhà văn trong và ngoài nước. Cô kể nhiều nhà văn đang viết bỗng chạy bổ ra khỏi phòng, nước mắt ràn rụa. Có người còn luôn miệng hét lên: “A…chết rồi! A…chết rồi…”. Lúc đầu người nhà chưa hiểu chuyện gì còn lo lắng. Nhưng sau đó họ biết được, đó là khi tác giả đang sống cùng cảm xúc với nhân vật.

nhà văn đã khóc cười cùng những số phận nhân vật
Rất nhiều nhà văn đã khóc cười cùng những số phận nhân vật do họ hư cấu ra

Thủa nhỏ, tôi chưa bao giờ viết truyện nên cô giáo kể điều này, tôi đã không ít lần băn khoăn. Tôi tự hỏi lòng: “Những câu chuyện do họ hư cấu tạo ra. Tại sao họ lại khóc được”. Nhưng khi lớn lên, nhiều lần viết truyện, tôi đã tin điều cô giáo kể. Tôi tin rằng khi viết ra những nhân vật có số phận quá bi thảm hay phải chết. Nhà văn sẽ khóc thương…nhân vật của mình.

Vì để viết văn, trước hết bạn phải là người thật nhạy cảm. Bạn sẽ khóc, cười cùng với số phận những nhân vật do mình tạo ra. Vậy sẽ có không ít bạn thắc mắc: “Tại sao lại để nhân vật chết? Sao không cho họ sống…có phải kết thúc có hậu không?”.

Thật khó để trả lời cho câu hỏi này. Vì có nhiều khi do số phận, xã hội…đẩy đưa nhân vật của bạn đến bước đường cùng. Và họ không có sự lựa chọn. Dù bạn là tác giả, bạn cũng không thể thay đổi số phận của nhân vật. Chỉ đơn giản vậy thôi.

Kỷ niệm khó quên của tôi khi viết tiểu thuyết đầu tiên

Còn nhớ lần viết tiểu thuyết “Một đứa trẻ vừa chạy trốn khỏi tôi”. Có rất nhiều trích đoạn mà khi viết đến…tôi đã bật khóc. Tôi thương nhân vật đứa trẻ ấy nhưng lại không thể nghĩ ra cách giúp nó thoát được số kiếp khổ sở đọa đày. Trong phạm vi bài viết này, tôi chỉ xin giới thiệu hai trích đoạn ngắn…

Trích đoạn chương 17: Chị Heo bỏ đi

Nước mắt thánh thót lăn trên má, tôi khóc nức nở như một đứa trẻ bị mẹ bỏ rơi.

-Chị Heo! Chị Heo! Đừng đi mà chị Heo. Đừng bỏ em…

Tôi để mặc cái xe đạp đổ cồng kềnh bên đường, chạy lại chỗ cửa sổ xe, nơi chị Heo ngồi, vừa khóc, vừa gọi. Chị Heo đưa tay lên vẫy vẫy. Chiếc xe chạy khuất dần…

Tôi lau vội nước mắt, dựng xe đạp lên. Từ hôm nay, tôi sẽ bắt đầu cuộc sống tự lập, phải tự đương đầu với mọi chuyện và sẽ không còn ai giúp đỡ tôi nữa. Một đứa trẻ 11 tuổi ngày ngày nấu nướng, chợ búa quán xuyến nhà cửa, chăm sóc cho một ông bố nghiện rượu và một đứa em thiểu năng. Tôi tưởng tượng và tự hỏi lòng không biết tôi có đủ mạnh mẽ, dũng cảm để vượt qua tất cả không?”

tiểu thuyết đầu tay lấy đi khá nhiều nước mắt của tôi
Một cuốn tiểu thuyết đầu tay với nhiều nụ cười và nước mắt của tôi

Và một trích đoạn khác cũng thuộc chương 17

Cái bụng tôi xẹp lép, hàng xương sườn bày ra như gân chiếc lá. Hai tay tôi thả xuống chiếu, mềm oặt oẹo như hai sợi bún. Hai ngày liền sốt hầm hập, không có miếng cơm và cũng chẳng có hớp nước vào bụng. Môi của tôi nứt xé ra, bong tróc, đau rát. Tôi bắt đầu thở từng hơi khó nhọc. Tự dưng tôi nghĩ đến cái chết. Đó là điều mà xưa nay một đứa trẻ đang tuổi lớn như tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ xảy ra. Nhưng trong khoảnh khắc này, tôi nghĩ đến cái chết nhiều hơn bao giờ hết. Tôi sợ cảm giác mình sẽ chết lặng lẽ, âm thầm ở trong chiếc giường cáu bẩn, xụp xệ, hôi hám này mà không ai biết đến, kể cả bố tôi. Tôi không thể tưởng tượng được, tôi chết bao nhiêu ngày thì bố mới phát hiện ra, một tuần hay một tháng?

Tôi nhắm nghiền mắt lại, hai hàng nước mắt chảy ràn rụa xuống vành tai. Tôi tự vỗ về mình bằng một giấc ngủ sâu để đắm mình vào một giấc mơ đẹp. Nơi thiên đường ấy, tôi được sống bình yên, hạnh phúc với đầy đủ bố mẹ, anh chị. Và tuyệt vời hơn tất cả, bố tôi không bao giờ say rượu và luôn yêu thương con cái. Cứ vậy, tôi lịm dần lúc nào không hay…

(Trích từ nhật ký viết tiểu thuyết Một đứa trẻ vừa chạy trốn khỏi tôi)


CẢM ƠN BẠN ĐÃ ĐỌC
Nếu bạn thích bài này hãy chia sẻ:

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

2 bình luận

My 17/01/2019 - 20:59

Câu chuyện này khiến tôi xúc động. Sẽ tìm đọc nó .

Trả Lời
LachVn Viet 17/01/2019 - 21:08

Cảm ơn bạn đã ủng hộ nhé! Chúc bạn luôn vui khỏe!

Trả Lời

Bình Luận

XIN CHÀO! TÔI LÀ NGUYỄN NGA

Tôi viết thuận cả hai tay. Với tay phải, tôi yêu thích viết những câu chuyện tình yêu, hôn nhân, gia đình. Còn tay trái, tôi đều đặn viết bài Pr, tiếp thị, quảng cáo. Gọi tôi là nhà văn tiếp thị cũng không sai.

Muốn đọc truyện, hãy tìm tôi. Muốn tìm lại cảm hứng viết lách, hay kinh nghiệm viết, hãy thường xuyên ghé thăm Vietlachvn.com của tôi nhé!

Thông Tin Liên Hệ