Lời nói đầu: Khi nhỏ bạn từng có một cô/cậu bạn thân khác giới không? Tình bạn của tuổi thơ hồn nhiên trong sáng sẽ là những ký ức đẹp theo suốt đời bạn. Một vụ trộm táo tợn của những đứa trẻ hư. Những lỗi lầm “trẻ thơ” vô cùng ngộ nghĩnh, hài hước và cảm động.
Trích đoạn chương 4: Một vụ trộm táo tợn(Truyện Một đứa trẻ vừa chạy trốn khỏi tôi)
Nước mắt Đen nhỏ ra từng giọt. Mỗi lần mẹ nó vung cây roi lên là nó lại thụt người lại phía sau, hai tay chà xuống đất. Cây roi rớt xuống như mưa. Nó định nhổm người đứng lên chạy nhưng mẹ nó đã kịp túm áo. Bà xô nó ngã vật xuống đất.
-Ham chơi lêu lổng. Từ nay còn đi chơi nữa không Đen?
Đen mếu xều. Nước mắt nhiễu nhão khắp mặt.
-Dạ… Con không dám.
-Nhớ nhé Đen. Tao mà còn thấy mày đi chơi với con Ngố là mày chết với tao.
Vừa nghe nhắc đến tên, tôi run cầm cập. Có khi nào bà Đẹn biết tôi ăn trộm khoai nhà bà nên cấm Đen chơi với tôi? Không đâu, nếu biết nhất định bà sẽ sang mách bố tôi ngay. Tôi có phần vững dạ hơn. Bà Đẹn đánh mãi cho đến khi cây roi dâm bụt gãy nát mới dừng tay. Tôi nghĩ chừng như cánh tay bà cũng đã mỏi.
Bà Đẹn mặc vội cái áo khoác và đội nón đi nhanh ra cửa. Ra đến ngoài ngõ, tôi còn thấy bà đưa tay quệt ngang mắt. Tôi chẳng biết bà lau nước mắt hay mồ hôi. Cái dáng khum khum của mẹ thằng Đen làm tôi nhớ đến cái lưng tôm của bố nó. Ngày ấy, nếu hai vụ bắp liên tiếp không mất mùa, bố nó đã không bỏ quê lên thành phố làm phụ hồ. Ông đã không ngã giàn giáo chết thảm. Thằng Đen đã không phải mồ côi.
Còn nhớ thời gian bố nó không có nhà, ngày nào thằng Đen cũng lấy cục than gạch lên tấm ván thưng để đo chiều cao của mình. Tôi cười châm chọc.
-Mày là đồ nấm lùn. Mày đo cũng chẳng cao lên được đâu!
Nó nổi cáu.
-Tao không muốn cao lên. Tao chỉ muốn lùn đi.
Tôi ngơ ngác chẳng hiểu nổi ý nó. Chẳng ai thích mình là cây nấm lùn.
-Đứa nào cũng thích cao thật nhanh để làm người lớn. Làm người lớn sướng lắm, không ai bắt nạt được. Mày không thích làm người lớn sao?
Tôi dò hỏi. Thằng Đen im lặng chốc lát, gương mặt nó phảng phất nỗi buồn. Nó nói giọng chùng như dây thun quần giãn hết cỡ.
-Mày nhìn chị Hương, chị Huyền, anh Tâm con nhà bà Sương đi. Hồi nhỏ họ ở với mẹ. Nhưng giờ lớn, ai cũng lên thành phố. Bà Sương phải ở một mình. Nếu tao nhanh cao. Tao sẽ thành người lớn. Khi ấy, tao sẽ lên thành phố làm. Bố tao về. Tao không được ở với bố nữa!
Đen quay vội mặt đi như sợ mình sẽ khóc. Thì ra nó mãi muốn làm một đứa trẻ để được ở mãi bên bố mẹ. Nhớ lại chuyện của Đen. Lòng tôi chạnh buồn khi nghĩ đến mẹ. Một ngày nào đó mẹ tôi về quê, không biết tôi đã kịp lớn lên chưa? Tôi có còn được quẩn quanh bên chân mẹ nữa hay không?
Chờ khi bà Đẹn đi khuất hẳn, tôi mới len lén vào nhà. Trời đất! Tôi không còn nhìn ra thằng Đen nữa. Mặt nó như mặt con mèo hen. Thấy tôi, nó mắc cỡ, vội đưa tay chùi nước mắt. Trong khi thằng Đen cứ cúi gầm mặt, trốn tránh ánh mắt của tôi. Ngược lại, tôi cứ săm soi vào mặt nó.
-Mẹ đánh đau lắm hả?
Câu hỏi vô duyên của tôi làm Đen bực bội, nó quay ngoắt mặt đi. Tôi lướt mắt xuống bắp chân nó. Những vết roi còn hằn trên da thịt. Nó cúi mặt, đi nhanh xuống bếp. Nó lôi từ trong cái lu ra một túi nilon đen. Nó dốc ngược túi, đổ ra sàn nước một mớ khoai lang dài nhằng như mấy con giun. Đến lúc này, nó mới chịu ngẩng lên nhìn tôi.
-Không biết đứa nào ác thật. Đào trộm hết khoai nhà tao. Còn chôn dây khoai lang lại, làm mẹ con tao đào lên chẳng có củ nào.
Nhìn cái tay cà tong của nó, kỳ cọ những củ khoai bé tí teo, tôi thấy lòng nằng nặng.
-Mẹ tao bảo định để dành số khoai lang này đem ra chợ bán, lấy tiền mua sách vở cho tao. Mẹ còn hứa sẽ chừa lại một ít luộc ăn. Tao còn định sẽ đem cho mày. Ai ngờ…
Mặt thằng Đen dúm lại, chừng như muốn khóc. Nghĩ đến số khoai lang chị em tôi ăn cắp của nhà nó, ăn chán chê rồi mang ra làm đồ chơi, vứt bừa phứa. Tôi không nói được lời nào.