Nhiều năm sau khi chia tay mối tình đầu đầy tổn thương, cô bạn tôi vẫn giữ khư khư con vịt bông mà anh tặng. Tưởng cô luôn day dứt nhớ đến người yêu đầu, không ngờ sự thật bất ngờ sau câu kết chốt lại của cô.
Cô bạn cho tôi xem tấm hình chụp căn phòng ngủ của bạn có con vịt màu vàng chói rồi cười ha hả nói.
-Hôm qua, cha bồ cũ của mình bị hố một vố!
-Hố vì chuyện gì?
Tôi hỏi lại. Cô bạn chỉ vào con vịt bằng bông màu vàng trong bức hình rồi nói.
-Mình chụp hình đăng zalo chơi, không may dính con vịt bông này vô. Vậy là ông bồ cũ vô nhắn tin khí thế. Cứ bảo hối hận và xin mình cơ hội quay lại?
Tôi chợt nhớ ra câu chuyện tình đầu tốn vài lít nước mắt trong quá khứ của bạn. Ngày ấy, bạn có kể tôi nghe chuyện nàng quen anh người yêu đầu năm 19 tuổi.
Suốt 5 năm gắn bó, cả hai cùng chia ngọt sẻ bùi. Từ thời hai đứa còn là sinh viên đi chung một chiếc xe đạp, ăn chung một ổ bánh mì.
Cô bạn tôi không bao giờ quên những ngày tháng, bạn nấu cơm đưa đến tận công trường, nơi anh người yêu làm phụ hồ để có tiền trang trải học phí. Tình cảm mặn nồng, cả hai quyết dọn về sống chung với nhau. Và cũng bàn đến chuyện cưới xin, cô và anh cũng về ra mắt gia đình hai bên.
Rồi một ngày bạn tôi nhận được tin nhắn “sét đánh ngang tai” của một cô gái lạ. Cô ta thông báo đã có thai 3 tháng với anh người yêu của bạn. Rồi xong “toang” một cuộc tình.
Bạn tôi khóc lóc vật vã đau khổ nhưng cũng đủ lí trí để rời xa người đàn ông bội bạc ấy. Anh ta nhanh chóng cưới ngay cô gái kia làm vợ.
Năm tháng trôi qua, bạn tôi cũng dần quên đi tình yêu cũ và tìm được tình yêu mới hạnh phúc. Nhưng anh chàng mối tình đầu sau một thời gian hôn nhân lục đục, li dị vợ. Cũng từ đó chuỗi ngày dài, anh làm phiền cô bạn tôi.
Gặp người quen của cô, anh cứ kể lể và tỏ ra tiếc nuối vì ngày xưa đã làm chuyện có lỗi với bạn.
Giờ nhìn thấy bạn vẫn giữ con vịt bông anh tặng sinh nhật ngày xưa. Anh ta càng tin bạn tôi vẫn còn nhớ thương anh.
Nhưng cô bạn tôi thật thà bộc bạch: “Vì thấy con vịt còn rất mới lại đẹp, mình vốn hay tiếc của nên không nỡ quăng đi. Chứ thật lòng chẳng có cảm xúc gì với anh ta cả. Nhiều khi mình còn tự hỏi lòng, sao ngày ấy lại có thể yêu thương loại người như anh ta được?”.
Tôi không tin nên nhìn thật lâu vào mắt bạn, hỏi lại.
-Có thật là hết thương người ta rồi không?
Cô bạn lại cười tít mắt.
-Nói thật sau bao nhiêu tổn thương anh ta gây ra cho mình, làm sao mình có thể yêu được nữa? Nghĩ lại còn thấy sợ anh ta.
Cuối cùng, bạn tôi đúc kết thành một câu đầy triết lí tình yêu: “Khi lòng còn thương, một mùi hương cũng làm người ta nhớ. Khi lòng đã nhạt, vạn kỷ vật cũng chẳng làm người ta để tâm”.
Thật sự khi hết yêu, chẳng có điều gì có thể khiến người ta xao động để nhớ về người cũ nữa. Nhất là người đã từng làm mình tổn thương nhất.