Bất ngờ, vai áo của Tình trật xuống để lộ nước da trắng mịn. Loài hoa Đong Đưa khi ồ ạt nở sẽ tiết ra loại mật ngọt tình ái, khiến ai ngửi càng nhiều mùi hương ấy, càng trở nên mê muội, lý trí bị tê liệt và bản năng dục tính sẽ trỗi dậy.
Trong khi Tình lạc vào cơn say mê xác thịt ào ào như dòng thác đổ thì Đức Phúc lại lạnh lùng như một khối đá phủ dày rêu phong. Anh nhìn cô bằng ánh mắt mỗi lúc một khinh bỉ lẫn xa lánh, khi cô cố gắng chèo kéo anh lại gần.
Trên ngọn cây Đong Đưa, thần Thức Tỉnh vắt tréo chân một bên, khẽ lắc đầu ngao ngán trước tình cảnh ấy. “Tình ơi là Tình! Tao gọi mãi mà sao mày không nghe vậy!? Thật mất mặt quá! Dục tính nhiều hơn nhân tính rồi con ơi! Đến thần tiên cũng bó tay với mày”. Thần Thức Tỉnh vội đưa hai tay che mặt lại khi thấy Tình bất ngờ tự lột bỏ quần áo của mình ra. Dù cố gắng giúp đỡ nhưng cuối cùng thần Thức Tỉnh đành thua cuộc khi Tình lậm vào cơn mù quáng, để mặc bản năng dâm đãng chiến thắng lòng tự tôn.
Nhìn cảnh Tình mời mọc xác thịt, Đức Phúc tức giận, bỏ đi. Anh đạp mạnh lên những chiếc rễ cây Đong Đưa đang cố bám víu lấy chân anh.
Thần Thức Tỉnh khẽ mỉm cười, lắc đầu thán phục. Không cần có thần đánh thức, Đức Phúc vẫn đủ lý trí mạnh mẽ để biết làm gì với cuộc đời mình!? “Người như cậu đếm trên đầu ngón tay. Thế gian này ai cũng như cậu thì tôi nhàn nhã quá đi”. Dứt lời, thần Thức Tỉnh biến mất.
Chưa thoát khỏi những chiếc rễ cây Đong Đưa bám dai như đỉa đói thì Đức Phúc lại càng khốn khổ hơn khi Tình lao đến níu áo, kéo quần.
-Đừng rời xa em mà! Em thương anh từ lâu, tình cảm đậm sâu như vậy, sao anh không nhận ra!?
Những lời thủ thỉ của Tình ngọt như mật hoa nhưng chẳng mảy may làm Đức Phúc rung động. Anh cáu gắt, lớn tiếng.
-Con người cô đúng là không biết liêm sỉ là gì!?
Trong lúc tức tối, Đức Phúc hết sức lực đá mạnh vào một chiếc rễ cây to khổng lồ như cột nhà đang trườn ra ngáng đường anh. Rắc. Một tiếng kêu nghe như toàn thân cây sắp sụp đổ. Bất ngờ từ trong gốc cây, một chiếc cửa bật mở, để lộ một lỗ trống lớn.
Khi Đức Phúc định thò tay vào bên trong lỗ hổng của gốc cây thì Tình thét lớn.
-Coi chừng rắn độc.
Từ bên trong hốc cây, một con bọ cạp xanh bóng bẩy, to như một cái chảo đang lù lù bò ra. Hai cái càng của nó đưa lên cao, cái đuôi uốn cong, tư thế sẵn sàng tấn công.
Đúc Phúc thoáng dao động. Anh bước lùi lại phía sau, tức thì con bọ cạp hăng máu xông lên. Khi cái đuôi của nó giương lên, chuẩn bị cho một cú chích chí mạng, trong lúc hốt hoảng, Đức Phúc quờ quạng tay bốc đại một nắm cánh hoa Đong Đưa ném về phía con bọ cạp. Hai cái càng nó kẹp nghiến lấy những cánh hoa. Như người uống rượu say, bỗng nó đi chao đảo về phía hốc cây.
-Nó đi tìm bạn tình đó!
Tình buột miệng nói và khi nhớ đến bản thân mình vừa thoát ra khỏi cơn u mê xác thịt, cô xấu hổ, vội vã nhặt nhạnh quần áo mặc vào.
Khi cánh cửa từ gốc cây khép lại, một tia sáng nhỏ lóe ra. Đức Phúc chạy lại, giật mạnh cánh cửa. Anh phát hiện ra một điều lạ lùng đằng sau cánh cửa ấy. Chiếc khóa cửa được làm từ một cục đá dẹt mặt, hình vuông, bên trên khắc những hình vẽ kỳ lạ. Quan sát thật lâu những hình thù ấy, Đức Phúc nhận ra đó chính là tấm bản đồ chỉ đường đi đến giếng thần. Anh ôm chặt cục đá vào lòng, cười sung sướng, thét to.
-Tiên Hạnh! Anh sẽ giúp em thoát khỏi lời nguyền.
Anh mường tượng ra nụ cười tươi thắm trên môi Tiên Hạnh, trước những đôi mắt trầm trồ của mọi người đang ngắm nhìn cô.
-Coi chừng bọ cạp chích!
Bỗng Tình hét lên, tay chỉ về phía sau làm Đức Phúc thoáng giật mình. Nhân cơ hội anh mất tập trung, Tình giật lấy cục đá bản đồ trên tay anh, bỏ vào trong áo yếm của mình.
Đức Phúc nhìn sững sờ, không tin những gì Tình vừa làm.
-Mau trả cục đá cho tôi.
Tình lắc đầu lia lịa, nhìn anh đầy hờn trách.
-Anh suốt ngày chỉ biết đến Tiên Hạnh. Không bao giờ nghĩ đến em. Cùng là thân phận nữ nhi như nhau, em cũng muốn được xinh đẹp mà!
-Tiên Hạnh bị lời nguyền xấu xí nên mới phải tắm giếng thần còn cô…
-Anh biết kẻ thù của vĩ đại là gì không? Là tốt. Con người không bao giờ bằng lòng với những gì mình đang có cả. Em muốn đẹp tuyệt trần. Đẹp nhất trên thế gian này. Đẹp không ai sánh bằng.
Đôi mắt Tình nổi sóng giận dữ và hờn ghen.
-Cô sẽ mãi không bao giờ đẹp được, bởi tính tình cô quá xấu xa. Giếng thần có thể giúp người ta đẹp bề ngoài nhưng chẳng thể giúp người ta đẹp trong tâm hồn được.
-Em không cần đẹp tâm hồn. Em chỉ cần lột xác trở thành tuyệt sắc giai nhân, không ai sánh kịp!
Như sợ Đức Phúc sẽ giành giật lại cục đá, Tình cắm đầu, cắm cổ chạy bổ về nhà. Đức Phúc chỉ còn biết thở dài, lắc đầu thất vọng. Sau phút giây tiếc nuối vì bị giành mất cục đá bản đồ, Đức Phúc đi lại ngồi một mình tĩnh lặng dưới gốc cây. Sau hơn canh giờ chìm trong trầm tư mặc tưởng, anh dần nhớ lại một vài hình vẽ chính dẫn đường đến giếng thần mà anh kịp nhìn trên cục đá, trước khi bị Tình cướp đi. Anh mỉm cười, thong thả bước về làng tìm Tiên Hạnh.