Minh Tú đứng lấp ló trước ngõ nhà bà Mậu. Cô thoáng chút e ngại khi đường đột đến nhà một người lạ. Đó là việc xưa nay, cô chưa từng làm. Nhưng vì thương anh trai Đức Phúc của mình và cả tin vào câu chuyện kỳ lạ mà anh vừa kể. Cô quyết định đi sang tận nơi để giúp Tiên Hạnh thoát khỏi mù quáng, trước kẻ xấu. Cô tin với khả năng đặc biệt của mình. Nhờ đôi mắt tinh anh luôn đọc thấu tâm can người khác, cô sẽ thuyết phục được Tiên Hạnh nghe và làm theo lời cô.
Khi vừa bước chân vào thềm nhà, Minh Tú thoáng rùng mình. Từ bên trong nhà bà Mậu, tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo, thấm vào tận xương tủy của người ta. Minh Tú cảm nhận cái lạnh ấy không đến từ những cơn gió hay những cơn mưa, nó đến từ trong tâm hồn những người thân của Tiên Hạnh. Cô không cảm nhận được tình người ấm áp phả ra từ những nụ cười đon đả mà nhạt nhẽo của những người này, khi họ chạy ra chào hỏi cô. Minh Tú tưởng tượng như mình đang đứng giữa những khối đá đóng băng trong một mùa đông giá lạnh.
“Là cô út nhà cụ Bá đấy. Người sẽ được thừa hưởng một nửa gia tài của cha mẹ”, Tình nhỏ to vào tai hai cậu em trai Tài và Tiền. Cả hai bỗng chuyển từ ánh mắt tò mò sang kính nể khi nhìn Minh Tú. Mỗi bước đi của cô như lấp lánh ánh vàng bạc.
Tài lăng xăng chạy đi châm trà, rót nước mời mọc Minh Tú một cách kính cẩn và lịch thiệp nhất. Đến cả lời nói, anh cũng cố gắng giảm nhỏ nhất có thể, vì sợ làm cô khó chịu. Nhưng Minh Tú chẳng mảy may để ý đến anh. Cô nhìn quanh nhà, ánh mắt như đang tìm kiếm ai đó.
-Cho tôi gặp chị Tiên Hạnh!
Vừa nghe Minh Tú nhắc đến tên cô em gái xấu như Ma Lem của mình, Tài tái mặt. “Không lẽ Minh Tú vì nghe thiên hạ đồn thổi khuôn mặt nửa người, nửa thú của nó nên tò mò muốn xem. Nếu thấy nó, liệu có làm nàng sợ mà ám ảnh không? Sau này, nàng sẽ không dám lấy mình, vì sợ cảnh mỗi ngày phải thấy mặt Tiên Hạnh…!?”. Hàng loạt nỗi lo lắng xa xôi bỗng chốc ập đến đầy tâm trí của Tài.
Gã quýnh quáng chưa biết nghĩ cách gì để tống khứ đứa em gái dị dạng ấy khỏi nhà mà không mang tiếng ác với người đời.
-Cô ở đây đợi tôi vào trong buồng gọi nó!
Tài nhẹ nhàng lên tiếng, tuyệt nhiên không dám nhìn vào mắt Tiên Hạnh. Vì sợ cô đoán ra ý nghĩ của anh. Gã còn không dám từ chối ngay sẽ khiến Minh Tú sinh nghi, nhất là khi nàng đang nóng lòng muốn gặp Tiên Hạnh.
Khi anh trai vừa lướt qua mình, Tiền nhanh chóng đưa chân ra ngáng lại. Gã thì thào qua kẽ răng: “Anh điên à? Không thể để nó ra đây được? Nó làm mất mặt anh em ta mất. Sau này, anh làm sao thăng quan tiến chức được!?”.
Thấy đôi mắt Minh Tú đang nhìn chăm chú về phía mình, Tài cười gượng gạo, nói nhỏ vào tai Tiền: “Mày ở đây tiếp đón Minh Tú, để tao vào trong nghĩ cách giữ chân nó trong buồng. Khi nào nàng về, nhờ chị Tình vào báo tao”.
Tiên Hạnh đứng nghắm nghía căn buồng quen thuộc thêm lần nữa, trước khi rời khỏi đây. Vì lần này đi tìm giếng thần, cô chưa biết khi nào sẽ trở về ngôi nhà này. Cô đã chuẩn bị đầy đủ quần áo, thêm một ít lương khô và những đồ dùng cần thiết nhất hằng ngày, chuẩn bị cho một chuyến đi dài ngày. Người phụ nữ gieo quẻ ấy nói đúng, con sông muốn ra biển, nó phải chảy một mạch mà không bao giờ được dừng lại. Đâu có khi nào hôm nay nó chảy nửa chừng để ngày mai ngược dòng trở lại nơi thượng nguồn đâu!? Để tìm được giếng thần, gột rửa những bất hạnh từ lời nguyền, cô phải dũng cảm rời bỏ căn buồng này-nơi khởi đầu mọi nỗi đau khổ của đời cô.
Cô quyết định sẽ đi một mình mà không cho Đức Phúc đi cùng. Vì sau tất cả mọi chuyện diễn ra, cô không cảm thấy tin tưởng được người đàn ông ấy. Tiên Hạnh nhớ đến Đại nhưng lại tràn ngập nỗi băn khoăn. Liệu rằng một người đẹp trai và tốt bụng như anh có thể cùng đồng hành với một cô gái xấu xí như cô suốt hành trình dài đi tìm giếng thần không? Có lẽ với anh ấy, đây là một điều viễn vông, cô tự lắc đầu và xua đi ý nghĩ điên rồ ấy. Cô sẽ phải tự mình thay đổi đời mình mà không được tơ tưởng đến sự giúp sức của người khác như lời bà thầy bói đã nói.
Vừa bước chân ra cửa, Tiên Hạnh khựng lại khi thấy Tài đứng chống nạnh, nhìn cô bằng đôi mắt vừa khinh bỉ, vừa ghê tởm. Xưa nay, hai người anh trai của Tiên Hạnh chưa bao giờ lai vãng vào căn buồng của cô, dù chỉ là nửa bước chân. Ngay cả việc được nhìn mặt các anh, cô cũng không được phép.
-Mày phải ở yên trong buồng này cho đến khi Minh Tú về. Đừng ra ngoài nhát ma người khác bằng bộ mặt kinh tởm của mày.
Những lời nói miệt thị, chê bai của anh chị vẫn chưa bao giờ làm cho Tiên Hạnh hết đau đớn. Mắt rươm rướm nhưng Tiên Hạnh cố gắng kiềm chế cơn tủi hổ, giọng cô trở nên rắn rỏi.
-Mẹ đã cho phép em được đi ra ngoài. Nếu họ sợ thì anh bảo họ nhắm mắt lại đi. Em đâu bắt họ phải nhìn em!
Mặt Tài đỏ bừng, vì tức giận. Từ xưa đến nay, Tiên Hạnh chưa bao giờ dám mở miệng cãi lại anh nửa lời. Vậy mà từ khi mẹ cho người phá bỏ hàng rào gai mây bao quanh nhà, nó lại giở thói hỗn hào ra mặt, không xem lời anh ra gì.
-Tao bảo mày ở yên trong này, nghe không!?
Hai hàm răng của Tài ghì chặt nhau. Gã cố gắng kiềm giọng thật nhỏ để tránh bên ngoài, Minh Tú biết gã đang to tiếng với em gái. Ánh mắt gã lúc này toàn lòng trắng, hung hãn và ác độc.
Tiên Hạnh không buồn trả lời anh, trong đầu cô toàn là hình ảnh chiếc giếng thần đang vẫy gọi, thôi thúc bước chân cô mỗi lúc một nhanh hơn. Chưa bao giờ cô khao khát thay đổi dung mạo để cải đi số phận của chính mình. Bất chấp ánh mắt như diều hâu đầy đe dọa của anh trai, Tiên Hạnh vẫn bước nhanh qua bậc cửa.
Bốp. Một cú đấm xoáy thẳng vào giữa bụng Tiên Hạnh. Cô đau đớn ngã sải lai dưới đất. Tài sấn đến, túm tóc em gái lôi xềnh xệch lại giường, định trói cặp kè hai tay cô vào chân giường thì Minh Tú đi vào.