Mặt trời đã đổi hướng, trôi về dãy núi cuối làng. Sau một ngày đi bộ qua ba quả đồi, bốn con đèo, Tiên Hạnh và Đức Phúc mệt lả nhưng vẫn chẳng tìm thấy dấu tích tấm bản đồ giếng thần đâu. Cuối cùng, cả hai quyết định sẽ quay trở về tìm gặp bà thầy bói để mong được chỉ dẫn đường đi nước bước.
Khi đi ngang con suối Bồng Bềnh, Tiên Hạnh bỗng thấy chóng mặt, buồn nôn, suýt ngã xuống dòng nước. May mắn Đức Phúc đỡ cô kịp thời. Anh dìu cô lại ngồi nghỉ trên một tảng đá lớn. Anh ấn quả bầu khô xuống suối, múc đầy nước đưa tận tay cho Tiên Hạnh.
-Đừng đi đâu nhé! Ở đây chờ anh!
Đức Phúc nhanh chóng chạy đi, không kịp nói cho Tiên Hạnh biết anh đi tìm cho cô một ít trái cây chín.
Ánh sáng chiều muộn xuyên qua khe núi, đổ đầy một màu cam lấp lánh xuống dòng nước, trước mặt Tiên Hạnh. Cô lặng ngắm những cánh hoa Vàng Anh rơi lả tả xuống dòng suối. Chúng xoay tròn trong nước và từ từ trôi đi. Cô thấy đời người con gái cũng như những đóa hoa ấy, ít nhất trước khi rợi rụng, tàn phai, chúng đã tỏa hương, khoe sắc rực rỡ. Tiên Hạnh buồn rầu đưa hai tay lên ôm lấy khuôn mặt sần sùi. Cô không bao giờ dám lại gần dòng nước thêm một lần nào nữa. Vì cô sợ sẽ phải đau lòng khi thấy khuôn mặt quái dị của mình dưới nước.
Từ bên kia bờ suối, tiếng hát trầm ấm của một người đàn ông cất lên cao vút. Giữa lòng suối, nước rút cạn dần để lộ ra những tảng đá tròn, xếp đều nhau tạo thành một con đường phẳng phiu, nối hai bờ suối. Một người đàn ông, trên vai vắt vẻo cần câu đang chầm chậm bước về phía cô. Từ gương mặt của anh ta, tỏa ra một màu vàng lấp lánh. Lần đầu tiên trong đời, Tiên Hạnh nhìn thấy một người đàn ông có vẻ ngoài ấm áp như bếp lửa mỗi sớm mai, sưởi ấm cô trong mùa đông giá lạnh.
Cô cảm giác như vẻ đẹp của anh thôi miên mọi cảnh vật xung quanh. Anh ta dừng bước, nhìn cô và bất chợt nở một nụ cười nhẹ nhàng như mây bay. Anh cúi xuống, nhặt một chiếc lá màu xanh, xếp vội và đưa lên môi. Một điệu nhạc vui tai phát ra từ chiếc kèn lá du dương hơn cả tiếng sáo thiên thai.
Trong khoảnh khắc vắng vẻ nơi con suối này, sự xuất hiện bất ngờ kỳ lạ của người đàn ông ấy thu hút Tiên Hạnh vô cùng. Tâm trí cô như lạc vào một cõi tiên bồng. Cô thấy mình và chàng trai lạ kia đang khoác tay nhau, say mê nhảy giữa dòng suối. Tâm hồn cô đơn lạnh lẽo bấy lâu của cô như được anh sưởi ấm lại.
Bỗng Tiên Hạnh bước xuống khỏi tảng đá để đi về phía anh ta. Nhưng cô bị hụt chân, ngã sóng soài xuống nước. Trong một khoảnh khắc chớp nhoáng, cô thấy đôi mắt đẹp của anh nheo lại, một vài nếp nhăn nhỏ ở mắt như xô vào nhau, khi anh đưa tay ra đỡ cô. Nỗi mặc cảm lại dâng lên, cô vội cúi mặt, cố thu người lại trên tảng đá.
Anh chìa ra trước mặt cô một cái gương. Tiên Hạnh giật bắn người, vội đưa tay che mắt. Cô luôn ám ảnh việc nhìn thấy gương mặt của chính mình.
-Em có muốn biết, vị hôn phu của em là ai không?
Lời nói của chàng trai đầy ma lực mời gọi, thôi thúc trí tò mò của cô nhìn vào tấm gương. Lạ kỳ thay khi mở mắt ra, Tiên Hạnh sửng sốt bởi trong gương là cảnh hoan lạc của chàng trai trước mắt cô với một cô gái vô cùng xinh đẹp. Một nỗi buồn thoáng qua, cô định đưa tay che mặt thì một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô.
-Tại sao em lại buồn? Đó là nhân duyên tiền định của vợ chồng chúng mình mà!
Giọng nói của chàng trai lại như mơn trớn vành tai cô. Anh ta nhìn vào mặt sau của cái gương, chính là hình ảnh của anh đang ôm ấp cô gái có dung mạo như tiên giáng trần.
Đại ngửa cổ lên trời, cười khoan khoái khi nhớ đến lời dặn dò của bà thấy bói, trước khi trao cho anh cái gương hoan lạc này. Chiếc gương khơi gợi nhục dục bản năng của con người, khiến họ chìm đắm trong khoái lạc sắc dục mà quên đi tất cả mọi thứ xung quanh. “Không một ai có thể cưỡng lại cám dỗ của nó. Chỉ cần nhìn vào gương thôi, tâm trí của người ta sẽ mụ mị đi, không còn biết gì ngoài niềm vui xác thịt nữa”.
Toàn bộ cơ thể Đại đang nóng lên, những ham muốn thể xác càng lúc càng như ấm nước sục sôi trên bếp lửa. Hai mắt Đại bám chặt vào tấm gương ma mị kia. Bàn tay của anh chầm chậm mở cúc áo của Tiên Hạnh. Cô cố nhắm mắt lại để tránh nhìn vào gương nhưng như có ai đó, kéo căng hai mắt cô ra, bắt cô phải nhìn vào đó. Những hình ảnh ái ân trên gương đeo bám, xúi giục Tiên Hạnh hãy mau chóng trao thân cho Đại. Cơ thể cô mỗi lúc một nhẹ tênh, không còn chút sức lực phản kháng nào. Cô từ từ ngả người vào lòng Đại.
Từ sâu thẳm dưới một cái hố sâu đen ngòm, bỗng Tiên Hạnh nhìn thấy chính mình, trần truồng, hớ hênh trên tảng đá. Xung quanh là những ánh mắt khinh bỉ, những bàn tay chỉ trỏ, cười nhạo. “Đồ lẳng lơ…đồ dâm đãng…thứ dễ dãi…”. Hàng loạt những từ ngữ thóa mạ, sỉ nhục như những mũi tên sắc nhọn, bắn tới tấp vào cô đau nhói.
Tiên Hạnh giật mình thức tỉnh khỏi u mê hoan lạc, cố vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của Đại. Nhưng Đại vẫn còn đang đắm chìm trong mê trận lạc thú, hai tay gã mỗi lúc một siết chặt lấy người Tiên Hạnh. Trong lúc định phủ lên người cô, Đại quơ tay làm rớt tấm gương xuống suối, nước cuốn trôi mất hút.
Vừa trông vào khuôn mặt cô gái đang nằm dưới cánh tay gã, Đại hoảng hốt vì tưởng đó là mặt quỷ. Nhưng chợt nhớ đến lời hứa và túi tiền đồng leng keng của Tình, Đại lại nhủ lòng phải làm cho đến nơi đến chốn. Khi gã nhắm chặt mắt lại với ý nghĩ xấu xa nhất trong đầu là cưỡng hiếp Tiên Hạnh thì một cái cây cổ thụ ngàn năm tuổi hiện ra. Một gã đàn ông bị treo cổ thòng lọng dưới tán cây khổng lồ ấy. Đại kinh hãi nhận ra, người bị treo cổ ấy, không ai khác chính là gã. Xung quanh suối, đám đông người dân hiếu kỳ đến xem. Một số người quá khích ném đá và chửi bới gã.
Khi đưa mắt nhìn về phía tảng đá, Đại bủn rủn tay chân, bởi cô gái bị cưỡng hiếp và siết cổ đến chết lại chính là Tiên Hạnh. Trên khuôn mặt xấu xí của cô còn vương lại rất nhiều nước mắt, chứng tỏ cô đã khóc lóc, van xin Đại rất nhiều nhưng gã vẫn không buông tha.
Như người bị tạt ca nước nóng vào mặt, Đại ngồi dựng dậy, nhảy chồm người qua một bên. Ngay khi ấy, một con nhện độc rớt xuống, trúng ngay cổ gã. Một cú cắn nhẹ của con nhện, khiến Đại đau buốt, loạng choạng ngã nhào về phía Tiên Hạnh. Toàn thân gã nằm đè lên người cô.
Đức Phúc đứng như trời trồng, thả quầy chuối xuống đất. Anh lao đến túm cổ áo Đại, quăng quật xuống suối. Gã chới với trong dòng nước.
Tiên Hạnh sửng sốt khi nhìn thấy trên cổ của Đại, con nhện độc đen như cục than vẫn bám riết. “Thì ra mình hiểu lầm, không phải anh có ý đồ xấu với mình. Anh ấy vừa cứu mình”. Tiên Hạnh ray rứt hối hận khi nhận ra mình vừa trách lầm ân nhân.
Đại bị nước cuốn đi mỗi lúc một xa hơn. Tiên Hạnh gào khóc, vội lao xuống dòng nước dữ để cứu anh. Nhưng Đức Phúc túm được vạt áo của cô, kéo giữ lại.
-Tại sao phải cứu thằng xấu xa đó. Nó vừa muốn hãm hại em!
-Có anh mới là đồ xấu xa. Người ta vừa cứu em, anh không thấy sao?
Tiên Hạnh nói như quát vào mặt Đức Phúc. Đôi mắt anh cay xè như bị hạt ớt bắn vào. Rõ ràng, Đức Phúc đã quan sát Đại từ xa và thấy gã đang có ý định cưỡng bức Tiên Hạnh nhưng tại sao cô lại không nhận ra? Nếu không có con nhện đen xuất hiện, có lẽ Đại đã không dừng lại. Tại sao Tiên Hạnh lại mù quáng không nhận ra? Đức Phúc nhớ đến lời của bà thầy bói, khi nói rằng trong mắt cô có một “điểm mù” nên luôn nhìn mọi thứ đảo ngược. Cô không thể phân định được đúng, sai, tốt, xấu và luôn nhìn con người ngược lại với bản chất vốn có của họ. Đức Phúc chua xót trong lòng mà không biết nói sao để Tiên Hạnh hiểu được lòng anh.
-Buông tôi ra. Nếu anh không muốn cứu người ta thì để tôi cứu.
Tiên Hạnh liên tục vùng vẫy, cố thoát khỏi đôi tay to khỏe, rắn chắc của anh đang bám riết lấy hai cánh tay mình. Mặc Tiên Hạnh dùng những từ ngữ tồi tệ nhất để ám chỉ mình, Đức Phúc vẫn nhất quyết không chịu buông tay cô.
Đại vừa túm được một chiếc rễ cây lộ ra bên bờ suối và từ từ mò mẫm bò được lên bờ. Chỉ khi nhìn thấy Đại an toàn, Tiên Hạnh mới chịu để Đức Phúc dìu cô trở lại tảng đá.
Dưới gốc cây Sala, nở đầy những bông hoa màu hồng nhạt, một người đàn ông trong bộ đồ trắng tinh đang đứng ngáp ngắn, ngáp dài. Râu tóc của ông dài và bạc trắng như màu áo. Ông đang nhìn chăm chú Tiên Hạnh và Đại, chốc chốc lại nở nụ cười hạnh phúc. Ông vuốt râu, lẩm bẩm nói một mình. “May là ta thức dậy kịp lúc, không thì toang rồi”.
Đó chính là vị thần Thức Tỉnh, chuyên đi đánh thức lương tri, nhân tính trong mỗi con người, khi họ đang bị phần ma tính trỗi dậy, thúc giục họ gây ra tội lỗi. Thần Thức Tỉnh phải thừa nhận rằng có những con người không cần thức, họ cũng tỉnh để không sa vào tội ác. Nhưng số đó rất hiếm hoi, chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Họ có cốt tiên, tiền thân kiếp trước có tu luyện nên kiếp này khi làm người, phần nhân tính lấp đầy, không có chỗ cho ma tính trú ngụ.
Còn có một số kẻ, thần phải đến kịp lúc mới thức tỉnh họ kịp thời, nếu không họ sẽ gây ra tội ác tày trời. Nhưng cũng có một số hôm, thần đến chậm trễ, kết quả họ đã gây ra tội lỗi, khiến cả họ và thần đều hối hận không kịp.
Thần Thức Tỉnh cũng phải thừa nhận, có một số kẻ thần chỉ biết lắc đầu ngao ngán. “Ta có thức mãi, chúng cũng chẳng chịu tỉnh. Bởi chúng phạm tội hết lần này, lần khác đến mức u mê, không còn khả năng đánh thức nữa”.
Nọc độc từ con nhện thấm vào người, Đại đi được vài bước thì loạng choạng ngã nhoài dưới đất.
Tiên Hạnh sợ hãi tột cùng, vội lay gọi gã, đôi mắt hướng về phía Đức Phúc cầu cứu.
-Anh mau chạy về làng gọi thầy lang đi. Anh ta bị nhện độc cắn trúng rồi. Nếu để lâu sẽ chết mất.
Tiên Hạnh định thò tay bắt con nhện trên cổ của Đại nhưng Đức Phúc gạt mạnh tay cô ra.
-Đụng đụng vào nó. Cứu người không đúng cách, chính là hại mình.
-Anh…
Tiên Hạnh cạn lời khi nhìn vào đôi mắt mỗi lúc một mở to ra, đầy tròng trắng lạnh lùng và tàn nhẫn của Đức Phúc. Cô thầm nghĩ gã đàn ông này, không chỉ có vẻ ngoài xấu xí hệt cô mà bên trong tâm hồn còn thêm xấu xa. Từ nay, cô nhất định phải cảnh giác anh ta cao độ.
Ở khoảng cách gần, Đức Phúc nhận ra không ai xa lạ mà chính là Đại, nổi tiếng sở khanh, chuyên lừa gạt tình cảm con gái từ làng trên đến xóm dưới. Trước đôi mắt càng lúc càng căm hờn của Tiên Hạnh, Đức Phúc đành miễn cưỡng dùng một nhánh cây khô, gắp con nhện đen ra khỏi cổ của Đại. Một vết cắn nhỏ, màu đỏ nổi rõ lên khi da anh ta ướt nước, trắng nhợt. Đức Phúc nhìn con nhện một thoáng, khẽ lắc đầu, giọng điềm nhiên.
-Nọc độc của loài nhện này chỉ có thể giết chết được một con gà thôi. Anh ta sức dài vai rộng, không chết được đâu. Cứ để anh ta nằm trên tảng đá kia, khoảng 1 canh giờ sau sẽ tỉnh lại.
Dứt lời, Đức Phúc chỉ tay về phía Tây, nơi mặt trời đang mỗi lúc lặn xuống dãy núi. Anh giục giã.
-Về nghỉ ngơi, ngày mai chúng ta còn phải lên đường tìm bản đồ giếng thần nữa!
Lại một lần nữa, Tiên Hạnh thất vọng nặng nề khi nghe những lời nói gần như vô cảm của Đức Phúc.