Tiên Hạnh thét lên khi Đức Phúc mãi không chịu buông tay cô ra. Chưa biết cô gái trẻ gặp chuyện gì nhưng trước phản ứng gay gắt của cô, Đức Phúc vội buông cô ra. Tức thì Tiên Hạnh ngồi thụp xuống đất, úp mặt vào hai bàn tay, khóc nức nở.
Đức Phúc đành lặng lẽ đứng bên cạnh kiên nhẫn chờ đợi cơn mưa nước mắt của cô sẽ tạnh dần. Sau một lúc vật vã khóc lóc thê thiết, cuối cùng Tiên Hạnh cũng dần lấy lại sự bình tĩnh. Khi không nghe tiếng động xung quanh, cô cứ ngỡ chàng trai lạ đã bỏ đi nên từ từ bỏ tay che mặt.
Khi ngước lên, Tiên Hạnh thoáng chút ngạc nhiên bởi trước mắt là một người đàn ông mang bộ mặt xấu xí cũng không thua kém gì cô. Nếu không thấy khuôn mặt chính mình dưới nước, có lẽ cô đã sợ hãi mà bỏ chạy khi gặp anh ta.
Thấy có người cùng cảnh ngộ như mình nên Tiên Hạnh phần nào vơi bớt mặc cảm. Cô không còn phải giấu mặt hay chạy trốn ánh nhìn của Đức Phúc.
-Cô gặp phải chuyện gì buồn sao? Hay ai đã bắt nạt cô?
Đức Phúc đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm xem thử có ai hay thế lực nào đó đang hiếp đáp cô gái xinh đẹp này không? Vì sao cô lại khóc như mưa gió?
Tiên Hạnh khẽ lắc đầu. Cô vuốt nhanh những giọt nước mắt còn vương trên mặt. Mỗi một cử chỉ của cô như thôi miên Đức Phúc. “Sao trên đời lại có người khóc mà đẹp mê hồn vậy?”. Đức Phúc ngây mặt ngắm cô.
-Anh có bao giờ đau khổ vì gương mặt của mình không?
Câu hỏi bất ngờ của Tiên Hạnh làm Đức Phúc thoáng chút ngạc nhiên. Anh mỉm cười, khẽ lắc đầu. Xưa nay, anh luôn được mọi người tán tụng ngoại hình tuấn tú và trí tuệ hơn người.
Xuất thân trong một gia đình giàu có, hết mực yêu thương, cuộc đời anh may mắn có được tất cả mọi thứ tốt đẹp nên chưa bao giờ anh oán thán số phận nửa lời. Ngược lại, anh còn luôn lấy làm tự hào vì đã có một cuộc sống mà ai ai cũng mơ ước.
– Sao lại có chuyện đau khổ vì vẻ ngoài của mình chứ? Nói không phải khoe, nhiều họa sỹ nổi tiếng khắp nơi còn đến xin vẽ tranh chân dung tôi đó!
Nụ cười tươi tắn kèm câu trả lời nửa thật, nửa đùa của anh khiến Tiên Hạnh không khỏi sững sờ. Vì rõ ràng cô thấy, anh có ngoại hình quỷ khốc thần sầu chẳng thua kém gì cô. Tiên Hạnh đưa tay ôm lấy khuôn mặt của mình, giọng nói nhỏ dần vì ngượng ngùng.
-Ước gì, tôi nghĩ được như anh. Khuôn mặt xấu xí này làm tôi đau khổ, mặc cảm. Ai mà thấy tôi cũng sẽ sợ hãi đến phát bệnh mà chết.
Những giọt nước mắt lại chầm chậm lăn xuống má của Tiên Hạnh. Từng lời nói của cô khiến Đức Phúc ngỡ ngàng. Rõ ràng trước mắt anh là cô gái xinh đẹp như thần tiên giáng trần. Vì sao cô lại có suy nghĩ lạ lùng như vậy?
Anh cúi xuống, nhìn gần hơn vào đôi mắt Tiên Hạnh. Liệu đôi mắt cô có sáng tỏ và thấy đường đi bình thường như mắt của mọi người không? Hay có một điểm mù nào đó trong đôi mắt xinh đẹp của cô? Nhưng Tiên Hạnh quá tự ti, vội cúi mặt nhìn xuống đất.
-Tôi chưa bao giờ gặp ai xinh đẹp như cô. Nếu nàng Bạch Tuyết ở đây, cô ta cũng phải chịu nhì cô thôi.
Cứ nghĩ Đức Phúc đang cố an ủi để cô vơi bớt mặc cảm, Tiên Hạnh lắc đầu lia lịa. Nước mắt lại đua nhau chảy thánh thót trên mặt cô.
-Đến người thân còn xa lánh, xua đuổi tôi. Tôi chính là loại người không ai cần đến.
Bất chợt Đức Phúc nắm chặt tay Tiên Hạnh, kéo cô đi về phía hồ nước. Anh muốn giúp cô tin rằng cô thật sự rất xinh đẹp.
-Lại soi mặt xuống hồ nước kia đi rồi cô sẽ ngạc nhiên cho mà xem!
-Không. Anh hãy đi mà soi bộ mặt tởm lợm của anh đi. Đừng bắt tôi phải giả vờ hạnh phúc như anh.
Bỗng đôi mắt Tiên Hạnh trợn to giận dữ. Cô thét vào mặt Đức Phúc khi tin rằng anh đang cố ý chọc ngoáy nỗi đau của cô. Anh muốn cô sống giả dối với cảm xúc của chính mình như anh.
Đức Phúc mặt thộn ra. Anh không hiểu mình đã làm sai điều gì? Thật ra, anh đang có ý tốt giúp cô. Vì sao cô lại nặng lời với anh? Lòng anh buồn như con chuồn chuồn bị ướt cánh, không bay lên được mà đậu một chỗ cũng chẳng yên. Đó cũng là lần đầu tiên trong đời, có một người con gái chỉ mới gặp gỡ đã làm trái tim anh đi từ hạnh phúc bất tận đến đau khổ tột cùng.
Bỗng từ xa vang lên tiếng rao của một người phụ nữ gieo quẻ dạo. Cả Tiên Hạnh và Đức Phúc cùng đưa mắt tìm kiếm. Người phụ nữ lạ đầy bí ẩn mỗi lúc tiến lại gần hơn. Trong bộ đồ đen rộng thùng thình như một cái mền, phủ kín từ đầu đến chân, bà bước đi nhanh đến nỗi người ta cảm giác như chân bà đang lướt trên mặt đất.
-Có phải cô tên là Tiên Hạnh không?
Tiên Hạnh thoáng chút ngỡ ngàng rồi khẽ khàng gật đầu khi người phụ nữ lạ đã đoán biết tên mình. Còn Đức Phúc, anh không khỏi xuýt xoa trong lòng khi biết cô có cái tên đẹp như nhan sắc của mình.
-Cô sinh ra nhằm ngôi sao xấu, mang vận canh cô mậu quả. Cả đời phải gánh chịu bất hạnh, khổ đau. Ngay đến người thân cũng ghét bỏ, xanh lánh. Cô có muốn biết, vì sao cha cô bỏ nhà ra đi biệt tăm không?
Tiên Hạnh há hốc miệng kinh ngạc trước những lời phán như thần của bà thầy bói. Cô tưởng như bà ta đang sống cùng nhà và chứng kiến tuổi thơ đẫm nước mắt của cô.
-Mau nói cho tôi biết đi, vì sao?
Đôi mắt Tiên Hạnh đầy trông ngóng như chỉ chờ chực nuốt từng lời mà người phụ nữ này sắp nói ra.
-Ngày cô chào đời, khi vừa thấy bộ dạng xấu xí quái dị của cô, ông ta sợ hãi vô cùng. Vì ông là người rất sĩ diện lại luôn tin rằng: Cây ngọt không bao giờ ra quả đắng được. Nên khi sinh ra cô, ông ta sợ những lời dị nghị từ thiên hạ, khi có một đứa con gái nửa người, nửa thú.
-Bà bị điên hả? Hãy nhìn đi. Cô ấy rất xinh đẹp.
Đức Phúc bức xúc chen ngang. Mặt anh đỏ lên vì giận dữ. Nhưng người phụ nữ xem bói ấy vẫn giữ khuôn mặt điềm nhiên. Bà ta nở một nụ cười nhẹ nhàng như đang trêu chọc cơn tức của Đức Phúc.
-Trên thế gian này, chỉ có một mình anh thấy cô ta xinh đẹp thôi. Bởi cô ta đã phạm phải một lời nguyền. Không những thế, trong đôi mắt của cô còn có một điểm mù. Vì thế cô luôn nhìn mọi thứ đảo lộn. Cô không thể phân biệt đẹp, xấu từ thể xác đến tâm hồn của cả chính mình hay bất kỳ ai.
Tiên Hạnh nhìn sững sờ Đức Phúc thì ra cô đã hiểu lầm anh. Những lời anh vừa nói với cô hoàn toàn là chân thật.
-Bây giờ thì tôi đã biết, vì sao mẹ không thể yêu thương tôi.
Giọng Tiên Hạnh nghe như có tiếng nấc ngậm ngùi. Vì sự có mặt của cô trên thế gian này đã khiến mẹ cô phải sống góa bụa cả đời. Cô từng nghe bà Đậu người ở kể rằng, khi xưa mẹ cô là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian, bởi có một người chồng yêu chiều hết mực. Nhưng khi cô hỏi đến cha mình thì bà ta hoàn toàn nín lặng, không hé răng nói thêm nửa lời nào.
-Phải làm sao mới giúp cô ấy hóa giải lời nguyền được?
Đức Phúc nôn nóng muốn giúp Tiên Hạnh phá bỏ đi lời nguyền bất hạnh đã khiến cô luôn thấy rằng bản thân mình xấu xí nhất trên đời này.
-Có phải cậu đang đi tìm bản đồ giếng thần không?
Đức Phúc đi từ ngạc nhiên đến sợ hãi khi người phụ nữ lạ này nắm rõ mọi suy nghĩ và hành động của anh như thể bà đang “đi guốc trong bụng anh”.
-Chỉ khi tắm nước giếng thần, cô mới gột rửa mọi tội lỗi từ tiền kiếp và thay đổi được số phận của chính mình.
-Nếu không tìm được giếng thần thì sao?
Tiên Hạnh ngập ngừng hỏi lại. Bà ta bật cười, khẽ lắc đầu đầy thất vọng.
-Cô sẽ sống hết đời trong nước mắt và đau khổ, trong sự ghê sợ và xa lánh của loài người. Sẽ chẳng bao giờ có một nụ cười nào nở ra trên môi cô.
Người phụ nữ gieo quẻ trong chiếc áo đen kỳ lạ ấy khuất dần đi sau những hàng cỏ lau hai bên triền đồi. Tiên Hạnh nhìn theo đầy tiếc nuối, bởi trong đầu cô còn đầy những câu hỏi bỏ ngỏ chưa tìm được lời giải đáp.
Đức Phúc lén nhìn Tiên Hạnh, trong lòng anh ngập tràn nỗi thương yêu. Anh nhận ra từ nay, số phận của anh đã gắn liền với cô gái này. Anh tự hứa với lòng nhất định sẽ giúp cô cải vận của chính mình. Anh sẽ giúp cô xóa đi “điểm mù” trong đôi mắt để cô tự tin và hạnh phúc khi biết rằng: Cô là người con gái đẹp nhất trên thế gian này.