Sáng nay, mình đang ngồi chỉnh sửa lại tập 2 tiểu thuyết “Bà già đến từ âm phủ” thì nghe tiếng ông cụ hàng xóm chửi rủa ầm ĩ.
Chừng đâu vài phút sau, có tiếng một cậu bé giọng như năn nỉ.
-Đừng chửi nữa nội ơi! Nội chửi riết, người ta ghét nội đó…
Và sau lời can ngăn của cậu bé thì ông cụ như lửa được chế thêm xăng, cơn chửi rủa càng bốc cao hơn.
Hỏi ra mới biết chuyện ông cụ bức xúc người hàng xóm thường xả rác bừa bãi trước nhà mình. Và đỉnh điểm là còn nuôi chó để ị trước cửa nhà ông mà không hốt.
Sau khi chửi “sập nguồn” nhà hàng xóm, ông cụ đứng chống nạnh tuyên bố một câu “xanh rờn”.
-Chừng nào tao chết, tụi bây muốn làm gì thì làm. Tao còn sống ngày nào, đừng hòng giỡn mặt với tao!?
Ông cụ làm mình nhớ đến lời phát biểu của nhân vật bà Lưu trong tiểu thuyết mà mình đang viết. Đúng là với người già ở tuổi gần đất xa trời, bạn đừng nên gây sự với họ làm gì. Vì họ chẳng còn biết sợ gì từ cuộc đời nữa!?