Quán hủ tiếu của bà đóng cửa suốt tuần nay, nhiều khách đến buồn bã ra về khi nghe tin bà về quê để làm đám tang cho người con trai duy nhất.
Khi trở lại thành phố, vừa gặp tôi, nhắc đến chuyện cái chết của con trai, bà lại rươm rướm nước mắt.
Bà kể mình chỉ có duy nhất một người con trai nhưng từ khi sinh ra đến khi con mất đi, bà chưa có được một ngày yên vui!?
Vì nghĩ chỉ có một đứa con, bà đã dồn tất cả tình yêu thương của người mẹ dành cho con. Nhất là khi chồng bà mất, anh lại thiếu thốn tình cảm của người cha. Vì bà cưng chiều con nên từ nhỏ anh đã rất ngỗ ngược.
Lớn lên, anh theo bạn bè xấu và nhanh chóng rơi vào con đường nghiện ngập. Những khi thấy con lên cơn vật vã, bà lại thương con nên giúi tiền cho anh ít tiền để thỏa mãn cơn thèm thuốc của mình. Đến khi anh đổ bệnh, không thể đi mua được thứ bột trắng ấy, nhìn còn đau đớn thèm thuồng, không cầm lòng, có khi bà lén lút nhờ người quen của con mua giúp.
Ăn chơi sa đọa từ khi còn quá trẻ nên sức khỏe của anh yếu dần và càng có tuổi lại càng đổ ra rất nhiều bệnh tật. Bà phải bán căn nhà để chạy chữa bệnh cho con nhưng anh vẫn không hề thuyên giảm.
Ngày ngày, cả xóm đã quen thuộc với hình ảnh người mẹ già nai lưng bán hủ tiếu, kiếm tiền về vừa trị bệnh, vừa nuôi con trai.
Dù tìm mọi cách, vắt kiệt cả kinh tế lẫn sức lực nhưng cuối cùng, bà vẫn không thể cứu được con trai. Mỗi khi ai đó nhắc đến anh, ba đều rưng rưng nước mắt khóc thương con.
Sau khi nghe câu chuyện của bà, tôi rời đi, lòng nặng nỗi buồn. Tôi không dám nói điều gì khiến bà đau lòng nhưng thật sự tôi muốn nói chính sự nuông chiều của bà đã giết chết con mình. Nhưng tôi biết khi mình nói ra điều này sẽ xói vào nỗi đau của bà nhiều hơn. Tôi giữ điều ấy trong lòng như một lời răn dạy bản thân mình để sau này nếu có con, tôi sẽ không đi theo “vết xe đổ” của bà!?
Tình yêu thương của một người mẹ cũng như ngọn lửa có thể thắp sáng tương lai cho những đứa con nhưng cũng có thể thiêu rụi cuộc đời của chúng phải không các bạn?