“Sao trên đời này lại có nhiều người ác vậy?”. Chị bán nước ép gần nhà tôi, ngồi dựa vào ghế, giọng trách móc. Ngày thường chị luôn cười nói niềm nở, vậy mà hôm nay mặt chị rầu rĩ khác thường.
Không đợi tôi hỏi, chị kể liền một mạch. “Chiều nay mưa gió đùng đùng, bà khách kia hối quá nên ông chủ một hai bảo chồng chị giao hàng ngay cái bàn cho khách. Bởi khách bảo nhà đang làm tiệc sinh nhật… thiếu bàn để bánh kem…”. Giọng chị lạc đi, ánh mắt đầy bức xúc.
Chồng chị là nhân viên giao hàng ở một cửa hàng đồ nội thất. Tôi vẫn lắc đầu, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Anh ấy bưng bàn lên mãi tận tầng 10 ở bên quận 2, em biết để bà khách làm gì không?”. Môi chị trễ xuống với một nụ cười đắng ngắt.
“Bà ấy muốn xem thực tế cái bàn trông có đúng như hình ông chủ chụp gửi không. Xem xong hài lòng rồi, bà ta bảo chồng chị bưng xuống đất, tiếp tục đem giao qua bên quận 8 giúp bà ấy…!”
Chị rươm rướm nước mắt khi nhớ lại, những bước chân chệnh choạng, đôi môi nhợt nhạt của chồng, khi anh đá chống dựng xe trước nhà, nước mưa ướt lên đến lưng quần. Chị chỉ tay vào trong nhà. Ngay cái ghế bố, anh chồng chị nằm bất động, mặt bần thần, người chẳng còn chút sức sống nào. Chị thở dài: “May sao trời thương, đi đường cây không đổ… Sao nhiều người họ ỷ có tiền thì có quyền, họ coi con người chẳng ra gì!”.
Tôi nhìn chị, khẽ gật đầu để chị xả nỗi ấm ức. “Em biết không,” chị Hoa nhìn tôi, ánh mắt chất chứa bao nỗi niềm, “có lần anh ấy bị tai nạn giao hàng, gãy chân phải nằm liệt giường mấy tháng trời. Vậy mà bà khách đó còn gọi điện đến cửa hàng mắng vốn, vì giao hàng chậm trễ.”
Tôi im lặng, không biết nói gì để an ủi chị. Cuộc sống muôn hình vạn trạng, không phải ai cũng luôn có lòng trắc ẩn với những phận người lao động mưu sinh vất vả. Giá mà người ta nghĩ được: không gây khó khăn cho công việc của người khác cũng là một cách sống tử tế rồi, phải không các bạn?
Tác giả: Nguyễn Nga – Trích từ tập sách Những câu chuyện giúp nuôi dưỡng tâm hồn