Banner

Truyện Ngắn Để Ngẫm: Người “Tối Cổ” – Tác Giả Nguyễn Nga

by VietLachVn

Vừa thấy màn hình điện thoại sáng lên, nó nhăn mặt, quăng cây bút xuống bàn với vẻ bực bội. “Lại là anh Hai nhờ vả cái gì đây mà!” – nó lẩm bẩm, giọng đầy vẻ chán nản.

Nó bật loa ngoài, giọng anh Hai đầy lo lắng: “Út ơi, sao cái Zalo của anh, gọi mà không thấy mặt đâu?”.

Nó thở dài, cố nén cơn cáu: “Anh lại tắt camera rồi chứ gì? Em chỉ bao nhiêu lần! Nói mãi cũng không nhớ. Chán!”.

“Thì anh… anh quên…” – anh Hai ấp úng. Nó bực bội cúp máy ngang. “Lúc nào cũng quên…”, nó nghĩ thầm, cảm giác bực bội dâng lên trong lòng.

Vừa cúi xuống máy tính thì chị Ba nó chạy vào phòng, giọng hốt hoảng: “Chỉ cho chị cách đăng cái hình này đi. Chị mới tập chơi mạng này khó quá, chưa biết cách đăng hình ghép nhạc”.

Bỗng trong đầu nó vang ra câu: “Đần đù nó vừa thôi”. Nó suýt nữa đã buột miệng nặng lời, khi nhớ ra, vừa hôm qua chỉ bảo năm lần bảy lượt mà nay chị nó đã hỏi lại. Nhưng nó kịp kiềm chế để cuối cùng cũng văng ra câu: “Chị đúng là người tối cổ! Suốt ngày hỏi, phiền phức quá đi!”. Bỗng chị Ba nó im bặt, cúi mặt, lủi thủi cầm cái điện thoại rời nhanh khỏi phòng nó.

Nó nhìn theo bóng chị, một chút hối hận thoáng qua nhưng nhanh chóng bị nó gạt đi. “Học hành chẳng đến đâu, suốt ngày chỉ biết dựa dẫm.” – Nó tự nhủ, cố gắng tập trung vào công việc còn dang dở.

Một tối, nó thức khuya lắc lơ để chạy cho kịp tiến độ dự án, tình cờ khi đi ngang phòng chị gái. Nó nghe tiếng xếp giấy sột soạt. Tò mò, nó dừng lại trước cửa phòng chị Ba. Trên sàn nhà, những hộp giấy xếp chồng lên nhau. Chị nó ngồi bệt dưới sàn, kẹp điện thoại vào giữa tai và vai, đầu tóc rối bù, đôi tay thoăn thoắt xếp lia lịa những hộp giấy. Từ ngày công ty phá sản đóng cửa, thất nghiệp nên chị Ba nó đành phải nhận gia công túi giấy tại nhà.

Giọng chị than thở với một người bạn: “Phải chi tui được đầu óc thông minh như con bé Út học hành đến nơi đến chốn thì giờ đâu cực khổ như vầy. Làm ngày, làm đêm cũng chỉ được ba đồng, ba cọc”. Im lặng một thoáng, nó lại nghe chị nó nửa đùa, nửa thật: “Giá mà các nét trên mặt không đẹp thì nhờ bác sỹ thẩm mỹ đập đi, xây lại được. Còn trí não chậm thì thua, sao mà thay mới được đây?”.

Nó là con út trong nhà, từ nhỏ đã là đứa sáng dạ nên học một biết mười, bởi vậy giấy khen luôn gián kín cả bốn vách nhà. Trong khi anh chị nó thì học rơi lên rớt xuống. Người tốt nghiệp cao nhất là cấp hai, còn lại nghỉ nửa chừng, vì nỗi khổ học trước, quên sau.

Nhớ một đêm cuối năm, nó to tiếng với anh Hai chỉ vì anh lỡ tay xóa hết ứng dụng trên điện thoại của mình rồi loay hoay mãi không cài lại được và năn nỉ nó giúp.

Đêm ấy, mẹ gọi nó vào phòng, khuyên nhủ: “Con may mắn hơn các anh chị, trời phú cho con sáng dạ. Nhưng con ạ, đầu óc hơn người là để mình giúp người chứ không phải để mình khinh người, hơn nữa họ còn là anh chị của con!” – mẹ ôn tồn giảng giải.

“Nhưng mẹ ơi, họ chậm quá đi! Con nói mãi mà họ không hiểu.” – Nó phân trần.

Mẹ cười hiền hậu: “Lúa chín còn biết cúi đầu, huống chi là con người. Khiếm khuyết trí tuệ không đáng sợ bằng khiếm khuyết trong trái tim con ạ!”.

Hồi tưởng lại mọi chuyện, nó trằn trọc mãi không ngủ được. Không biết bao nhiêu lần, nó ném những lời thô lỗ vào anh chị như ném những cục đá đau thốn vào họ. Khi ấy, ánh mắt họ buồn bã, mặc cảm vô cùng. Nó chợt nhận ra sự kiêu ngạo, ích kỷ của bản thân

Nó thấy mình đã sai. Anh chị nó không có lỗi, họ đáng thương hơn là đáng giận. Vậy mà nó lại nỡ lòng nào lấy ưu điểm của mình để đối xử tệ bạc với nhược điểm của họ…

Nó xoay chiếc điện thoại trong tay, đang phân vân chưa biết nên gọi hỏi thăm anh Hai hay chị Ba trước? Bỗng bất ngờ, nó nhận được tin nhắn từ chị Ba: “Út ơi, chị đăng được ảnh rồi nè! Cảm ơn em nhiều lắm!”.

Đôi môi nó khẽ mở ra. Nó vội vàng nhắn lại: “Chị giỏi quá! Lần sau, chị muốn đăng gì cứ hỏi, em chỉ cho nhé!”. Chị nó không quên thả một rổ trái tim màu hồng bay phấp phới trên màn hình điện thoại. Nó mỉm cười, lòng bỗng nhẹ tênh. Nó đã nhận ra: “khiếm khuyết”của một người không nằm ở trí tuệ mà chính là ở trong trái tim.

Tác giả: Nguyễn Nga

Nhà văn M. Gorki viết: “Văn học là nhân học”. Nếu thấy câu chuyện hay và ý nghĩa, bạn đọc đừng quên chia sẻ để lan tỏa thông điệp nhân văn đến mọi người!

  • Tựa cũ của truyện là “Lên mặt với đời” nhưng sau khi viết xong truyện mới, Nguyễn Nga quyết định đặt lại tựa cho phù hợp với nội dung câu chuyện hơn. Đây chỉ là một trong những số truyện ngắn cực ngắn, tình tiết đơn giản, đời thường. Bạn đọc muốn tìm những cuốn sách tiểu thuyết hoặc tuyển tập những truyện ngắn ly kỳ, hấp dẫn, nội dung ẩn chứa nhiều thông điệp ý nghĩa hơn đặt sách điện tử sách giấy tiểu thuyết của Nguyễn Nga trên Google Play và web Viết Lách VN.
  • Hoặc bạn đọc có thể đăng ký thành viên đọc thân thiết để đọc tất cả tuyển tập truyện ngắn và tiểu thuyết của Nguyễn Nga phiên bản cao cấp với phí 99.000d/năm. Đăng ký trực tiếp qua Email: vietlachvn88@gmail.com hoặc qua tin nhắn Fanpage Viết Lách VN.
CẢM ƠN BẠN ĐÃ ĐỌC
Nếu bạn thích bài này hãy chia sẻ:

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Bình Luận

XIN CHÀO! TÔI LÀ NGUYỄN NGA

Tôi viết thuận cả hai tay. Với tay phải, tôi yêu thích viết những câu chuyện tình yêu, hôn nhân, gia đình. Còn tay trái, tôi đều đặn viết bài Pr, tiếp thị, quảng cáo. Gọi tôi là nhà văn tiếp thị cũng không sai.

Muốn đọc truyện, hãy tìm tôi. Muốn tìm lại cảm hứng viết lách, hay kinh nghiệm viết, hãy thường xuyên ghé thăm Vietlachvn.com của tôi nhé!

Thông Tin Liên Hệ