“Em có biết hận thù một người là thế nào không?”
Câu hỏi đột ngột của chị khiến tôi giật thốt người. Tôi tự hỏi lòng, người phụ nữ luôn tươi cười rạng ngời như chị, nổi tiếng hồn hậu, làm sao lại có thể oán hận một ai đó được?
Ánh mắt chị hấp háy nhớ lại, những ngày xa xưa như những con sóng ngầm, bất ngờ đổ tràn vào bờ.
“Mày ký vào đơn ly hôn cho tao!”. “Tao đang ngủ với vợ tao… mày gọi có gì không?”. Chị đã bật khóc tức tưởi. Những lời nói cay đắng của người chồng phản bội như những mũi tên xiên thẳng vào trái tim chị. Thi thoảng, trong ký ức xưa cũ, từng từ nhức nhói trong tai ấy lại vang lên.
Một ngày của nhiều năm về trước, chồng chị bất ngờ đưa ra tờ đơn ly hôn. Chị đâu biết rằng, thời gian chị về quê ở cữ sinh con, anh đã cặp kê người phụ nữ khác. Dẫu chị năn nỉ ỉ ôi nhưng anh vẫn kiên quyết rũ bỏ chị ra khỏi đời mình. Tình cảm mà người chồng dành cho chị như một cái cây, ai không biết nhìn bên ngoài thấy cành lá còn xanh tươi nhưng sâu dưới lòng đất, bộ rễ đã héo khô từ lâu.
Những đêm dài, một mình ôm con thơ trong căn nhà trọ chật chội, tối tăm, chị thường tự hỏi lòng: “Mình đã làm gì sai? Vì sao chồng lại ruồng bỏ mình?”.
Bóng tối của đêm cô đơn ngày qua ngày, bỗng hóa thành con quái vật gặm nhấm tâm hồn chị. Nỗi đau bị phản bội, nỗi sợ hãi về tương lai lẫn sự cô độc tận cùng đã đẩy chị vào vòng xoáy của hận thù, không thể thoát ra.
Mỗi đêm, nhìn chong chong lên trần nhà trọ, nước mắt chị chảy dài. Chị lại trăn trở nghĩ cách, làm sao để anh chồng cũ phải sống trong đau đớn, dằn vặt, hối hận bởi đã bỏ rơi mẹ con chị? Cách nào khiến anh phải trả giá đắt cho lỗi lầm của mình.
Nhiều người quen thấy tình cảnh của chị, họ nhỏ to bàn tán với nhau: “Chắc bà này yêu quá… hóa điên”. Vì trông chị lúc nào cũng thất thểu, dật dờ đi lại ngoài ban công mỗi đêm như một thây ma.
Một đêm nọ, chị ngồi trước gương, giật mình khi thấy khuôn mặt của một người phụ nữ khoảng chừng 60 tuổi, cười héo hắt. Đôi mắt bà ta thâm quầng, mặt sạm đen, da xếp lớp nhăn nheo, tóc rụng chỉ còn một chỏm mỏng, hai xương gò má thì nhô cao.
– Bà là ai?
Trong cơn hoảng sợ, chị hét lên. Người đàn bà trong gương nhìn chị, cười man dại.
– Tôi là cô đó!
– Không thể nào! Tôi chỉ mới 30 tuổi, còn bà… bà đã… già hơn cả mẹ tôi.
Chị nhìn quanh, mong thấy đứa con gái nhỏ xuất hiện, cứu giúp chị. Nhưng lạ kỳ thay, con bé vừa trông thấy mẹ đã sợ hãi, vội vã chạy đi.
Lấy làm khoái chí, người đàn bà trong gương lại cười rũ ra, lên giọng:
– Cô mải mê trong nỗi hận thù, lúc nào cũng ấp ủ mưu kế làm sao để cho ông chồng phải sống trong khổ đau. Cô còn đâu thời gian ngó ngàng đến con cái nữa.
Chị nhìn vào chiếc giường, nơi mỗi ngày chị thức dậy cùng cô con gái nhỏ. Bóng đen một người đàn bà, tóc tai rối bù đang trỏ ngón tay vào mặt bé gái chì chiết. “Giận cá chém thớt”, bao nhiêu oán hờn chồng cũ, những lời lẽ cay độc nhất, chị trút lên đầu con. Chị xem nó là nguyên cớ gieo rắc mọi nỗi đau cho đời chị.
Chị hoảng hốt, chạy lại, vồ lấy chiếc điện thoại. Chị muốn gọi cầu cứu ai đó. Nhưng khi nhìn vào danh bạ, những con số nhảy lên, xuống, chập chờn. Ôi tất cả những người bạn cũ đã bao lâu, chị không còn liên lạc với họ. Chị không nhớ ra tên một người bạn nào đó để kết nối. Vì sao họ lại xa lánh chị?
Chị ngồi bệt xuống đất, đầu đau buốt, trong tai cứ vang lên tiếng cười hả hê của người đàn bà trong gương.
– Giờ thì hãy nhìn đi. Trông cô mới là người đáng thương. Kẻ bất hạnh. Một cuộc đời thất bại!
Không thể nào. Chị ngúc ngắc cái đầu, không chấp nhận sự thật. Vì chị là nạn nhân bị phụ bạc, bị bỏ rơi, làm sao lại có kết cục thê thảm hơn anh ta. Chị chạy lại chiếc máy may – người bạn đồng hành đã gắn bó bên chị bao năm qua. Chị vỗ mạnh vào chiếc máy lạnh tanh, khô khốc ấy.
Bỗng một vệt sáng trên tường lóa lên. Chị thấy hình ảnh những người khách hàng cũ lũ lượt rời đi. Họ không còn kéo đến nườm nượp may sửa quần áo, chuyện trò tíu tíu với chị như ngày trước.
Chị thấy hình ảnh chính mình đang nộ khí xung thiên, gắt gỏng, cáu bẳn với họ. Tâm trí chị bị phân tán, bởi suy nghĩ phải làm gì khiến chồng cũ có cuộc sống thê thảm hơn cả chị. Chị chẳng còn tâm sức để đầu tư, tập trung cho công việc, cho những người thân thương, cho cuộc sống hiện tại của mình.
Người đàn bà già cỗi, xấu xí trong gương kia đang cười nhạo chính chị. “Tưởng làm cho chồng cũ phải trả giá… ngờ đâu chính ngươi mới là kẻ phải nhận cái giá… đắt đỏ ấy”.
Bà ta lao đầu ra khỏi gương, chìa bộ mặt đáng sợ của mình lại sát chị. “Hãy nhìn lại khuôn mặt của cô đi. Ta là cô. Và cô cũng chính là ta”. Chị nhắm chặt mắt, miệng hét to, khua tay, cố xua đuổi người đàn bá đáng sợ ấy tránh xa mình ra.
Nhưng mà… bà ta nói đúng. Chị đã mất tất cả. Tuổi thanh xuân, những người thân yêu, công việc… . Và bây giờ, chị nhìn đến đôi bàn tay gầy gò, xanh xao của mình. Thứ tiếp theo mà chị sẽ đánh mất chính là… sinh mệnh của mình. Cứ thế chị gục xuống sàn nhà lạnh lẽo. Tất cả bốn bề căn nhà trọ bỗng quạnh hiu. Người đàn bà trong gương ấy cũng biến mất vào bóng đêm tĩnh mịch.
Một sáng ấm áp, chị mở mắt ra, ngạc nhiên thấy mình đang nằm trong ngôi nhà cũ của cha mẹ ở quê. Vài người hàng xóm mang bánh trái sang nhà biếu chị. Họ tay bắt mặt mừng luôn miệng chúc mừng chị vừa xuất viện và hết bệnh. “Kỳ này về nhà mạnh giỏi bên con gái nghen!”. Người khác lại an ủi: “Đừng nghĩ đến loại người đó cho nó mệt thân em ạ! Hãy sống đời của mình thật huy hoàng”.
Chị chỉ mỉm cười, tự nhủ, chị có bệnh tật gì đâu. Chị thấy mình như vừa trải qua một cơn ác mộng dài. Trong cơn ác mộng ấy, may mắn khi người đàn bà trong gương đã soi đường chỉ lối cho chị thoát khỏi bóng tối cuộc đời. Khi nghe chị thỏ thẻ tâm sự. Tôi chợt nhớ ra, có lần nào đó, tôi nghe người ta đồn chuyện chị từng phải vào bệnh viện tâm thần điều trị, hóa ra là sự thật và nguyên do là đây…
Sau khi trải qua bao khổ đau, dằn vặt, tự hành hạ, ngược đãi bản thân mình, chị khuyên tôi: “Ai cũng mong may mắn, gặp được một người yêu thương, trân trọng mình suốt đời. Nhưng nếu chẳng may gặp phải người tệ bạc thì mình cũng hãy rộng lòng tha thứ cho họ. Vì tha thứ cho người khác là cho phép bản thân mình được tự do. Để tâm trí mình mãi mãi không còn bị cột vào hình bóng người đó nữa em ạ!”.
Đôi mắt chị nhìn xa xôi diệu vợi nhưng nụ cười, giọng nói nhẹ bẫng như những chiếc lá từ từ thả mình xuống mặt đất, giữa một ngày xuân gió nhè nhẹ đưa.
Khi viết truyện ngắn “Gương hận tình” này, Nguyễn Nga muốn gửi lời cảm ơn đến một người bạn đã không ngại chia sẻ những suy nghĩ, tâm tư trong lòng của bạn cho Nga hiểu hơn về thế giới nội tâm vô cùng phong phú và phức tạp của mỗi con người.
Nếu một ngày nào đó, trong lòng bạn rối như tơ vờ, trăm nỗi đau và bộn bề gánh nặng lo toan, xin bạn hãy dành cho bản thân một khoảng lặng để suy tư và chiêm nghiệm những điều đã trải qua. Không điều gì có thể giúp bạn sáng suốt hơn, thông thái hơn những giờ phút đắm chìm trong thế giới một mình và tự tìm ra con đường giác ngộ cho mình. Khi ấy, bạn sẽ hiểu được nguồn cơn mọi rắc rối, khổ đau, khó khăn trong đời mình thật ra từ đâu đến?
Cuộc sống luôn ẩn chứa những bất ngờ và không ai có thể tránh khỏi những đau khổ, mất mát. Tuy nhiên, cách chúng ta đối diện với những thử thách đó sẽ quyết định chất lượng cuộc sống của chúng ta ở hiện tại và cả tương lai phải không các bạn?
- Đọc thêm sách giấy tiểu thuyết hay, sâu sắc, giàu triết lý và ý nghĩa của tác giả Nguyễn Nga tại đây – sách TIÊN MẮC ĐỌA.
- Đọc sách điện tử gồm truyện ngắn và tiểu thuyết của tác giả Nguyễn Nga trên ứng dụng đọc sách GOOGLE PLAY