Hàng trăm bạn đọc bày tỏ nỗi đau, khi những đứa con ngày càng vô tâm, vô cảm với cha mẹ, sau khi đọc xong những truyện ngắn viết về chủ đề gia đình của tác giả Nguyễn Nga.
Không ít độc giả than thở: “Tại sao nuôi dạy con cái bây giờ khó quá… Chúng ương bướng, hỗn hào, ỷ lại… cho cha mẹ. Phải làm sao để khuyên được các con không đi theo con đường xấu, khi ngoài kia biết bao cạm bẫy giăng ra?”.
Thú thật với bạn đọc, trong hành trình từ ấu thơ đến khi trưởng thành, Nguyễn Nga cũng có đôi lần va vấp vào những thói hư tật xấu. Có những giai đoạn tác giả vô cùng hỗn hào với cha mình, có những ngày từng theo bạn xấu trộm cắp, rồi cả cúp tiết, trốn học…Nhưng Nguyễn Nga nhận ra, mình luôn ý thức về bản thân và có sự thức tỉnh mạnh mẽ, khi thấy chính mình đang trượt dốc không phanh.
Nhờ vậy, ở những khúc quanh co trong hành trình trưởng thành, Nga đã kịp thời “bẻ lái” để điều khiển bản thân đi con đường khác tốt hơn.
Nhưng Nguyễn Nga biết, không phải ai cũng may mắn kịp thời thức tỉnh. Có những người cứ buông thả cho bản thân mình trượt dốc đến hết cuộc đời.
Vậy làm sao để khi còn trẻ người non dạ, ta kịp thời phát hiện ra mình đang đi sai đường mà “đạp thắng” dừng lại kịp lúc?
Tính cách của mỗi người phần lớn chịu ảnh hưởng nhiều từ di truyền, gia đình, môi trường sống và cả nền giáo dục…Nhưng chiêm nghiệm chính những gì mình đã trải qua, Nguyễn Nga cảm thấy ngoài những yếu tố trên thì cha mẹ vẫn phải “nuôi” và “dưỡng” tâm hồn cho con ngay từ thuở ấu thơ. Hành trình này phải bền bỉ theo kiểu mưa dầm thấm đất.
Năm Nguyễn Nga 6 tuổi, vì hoàn cảnh gia đình khó khăn, mẹ của Nga phải bỏ lại đàn con thơ và lên thành phố mưu sinh. Một vài tháng, mẹ Nga sẽ về thăm các con khoảng 1-2 ngày rồi lại lên thành phố tiếp tục với xe hàng rong. Suốt thời thơ ấu cho đến khi Nga 18 tuổi đã không được ở bên cạnh mẹ. Đó cũng chính là điều Nga luôn tiếc nuối nhất trong cuộc đời.
Dù không ở cạnh các con nhưng mỗi lần gặp, mẹ Nga đều luôn kể về những khó khăn, mẹ đã trải qua khi đi buôn thúng, bán bưng. Mẹ tâm sự để các con hiểu, mỗi chén cơm các con bưng ăn, vắt trong đó bao giọt mồ hôi và cả nước mắt của mẹ. Những câu chuyện mưu sinh nhọc nhằn của mẹ nơi xứ người, cứ đầy lên tâm trí của Nga mỗi ngày.
Trong ký ức tuổi thơ vắng mẹ đầy buồn tủi, Nguyễn Nga luôn lưu giữ hình ảnh đẹp nhất về mẹ: Là những lần về quê, mẹ thường na theo bao dứa trắng đựng đầy những cuốn sách từ tiểu thuyết, truyện ngắn đến cả truyện tranh… Mẹ bảo mua lại mớ sách cũ này từ những người bán ve chai.
Để vơi đi nỗi nhớ mẹ và vượt qua cuộc sống tẻ nhạt ở miền quê không có tivi cũng không biết điện thoại là gì, Nguyễn Nga thường chìm đắm vào thế giới tưởng tượng trong những trang sách. Nga luôn nhớ nhất là bộ truyện “Anne tóc đỏ dưới chái nhà xanh” của tác giả Lucy Maud Montgomery. Câu chuyện về cô bé mồ côi, giàu tình cảm hay gây rắc rối nhưng chính em đã thổi vào thế giới xung quanh đầy ắp tiếng cười, tình yêu thương và hạnh phúc. Những trang sách lôi cuốn, giàu ý nghĩa ấy đã giúp Nguyễn Nga vượt qua tuổi thơ đơn độc, thiếu vòng tay mẹ.
Với Nga, ngoài những câu chuyện mẹ kể, đọc sách cũng chính là một trong những cách “nuôi dưỡng” cái “gốc” tâm hồn mình, khi nó còn là một cái cây non nớt.
Bây giờ, xã hội hiện đại, nhiều cha mẹ không ngại đầu tư vật chất cho con đầy đủ nhưng đó là chúng ta chỉ mới nuôi dưỡng đứa trẻ về mặt thể xác.
Khi viết ra những dòng này, Nga vẫn luôn hy vọng, mỗi phụ huynh dẫu có bận rộn đến đâu, xin đừng quên “chăm sóc” và “nuôi dưỡng” “cây tâm hồn” của con, nhất là những ngày tháng con còn bé thơ. Để mai này, dẫu bao phong ba cuộc đời, có những lúc có thể con sẽ lạc lối nhưng con vẫn kịp thức tỉnh bản thân, kịp thời “bẻ lái” vào những phút cuối, trước khi “bánh xe” cuộc đời lao xuống vực sâu…
(Trích từ nhật ký viết văn của tác giả Nguyễn Nga)
Nếu thấy câu chuyện hay, ý nghĩa, bạn đọc đừng quên chia sẻ nhé!#nguyennga#vietlachvn#ebooktruyen#tieuthuyet#truyenngan#tieuthuyet