Banner

Truyện ngắn để ngẫm: NƯỚC MẮT KẺ VÔ ƠN – TÁC GIẢ NGUYỄN NGA

by VietLachVn

“Chú tha lỗi cho cháu!”. Người đàn ông đã ngoài 40 tuổi, phủ phục bên giường bệnh của người chú ngoài 80 tuổi, thân thể khô lại, chỉ còn trơ khung xương.

Đột nhiên đôi mắt ông lão dừng lại vài chục giây chăm chú nhìn người cháu thật lâu. Ký ức cả cuộc đời của ông như chiếc máy quay phim tua nhanh lại tất cả các tập, trước khi đoạn cuối cùng hiện lên dòng chữ…kết thúc.

Trên nền đất ẩm ướt của khu chợ huyện tiêu điều thủa xưa, có một cậu bé chừng 14 tuổi đang nhặt nhạnh những bó rau già, héo, người ta vứt bỏ.

Một người đàn ông trung niên bước lại, lớn tiếng quát: “Mày có về ngay không? Tao còn sống sờ sờ ra đây mà mày phải đi bới rác kiếm cơm sao?”.

Trở về nhà, ông chú đầy nỗi buồn lo, khi nhận ra, cuộc sống của đứa cháu khốn khổ, bởi cha mẹ mất cả, một mình bơ vơ giữa chợ đời mưu sinh.

Một buổi tối, ông bàn với vợ: “Tôi tính bán hết đàn bò, lấy tiền làm nhà và sang cả cái sạp rau ngoài chợ cho thằng Ơn. Sẩy cha còn chú. Tôi không thể bỏ mặc nó đi lang thang đầu đường xó chợ kiếm ăn như vậy được”.

Sau phút băn khoăn, cuối cùng, người vợ tấm cám của ông cũng đã bằng lòng để chồng bán đi đàn bò – tài sản duy nhất mình có để lo cho đứa cháu nhỏ mồ côi.

Ngày…tháng…năm…

Đời người thăng trầm khó đoán, việc làm ăn ngày càng sa sút, ông chú đành mang theo vợ con bỏ xứ đi đến vùng đất hứa.

Nhưng khổ nỗi, tuổi ngày một cao, sức khỏe đi xuống, con cái lại đông. Một con gà bới, khi kiếm được một miếng mồi, cả đàn gà con xúm vô mà mổ. Vì thế gia cảnh người chú cứ luôn thiếu trước, hụt sau.

Một ngày, ông chú nghe tin người cháu mồ côi năm xưa đã thành danh nơi đất lạ quê người. Ông vội lặn lội đánh đường đến thăm cháu. Vừa gặp chú, cháu đã buông lời thở than: “Căn nhà ngày xưa ở quê chú cho, cháu đốt rồi!”.

Người chú bàng hoàng, chưa biết chuyện gì xảy ra thì cháu đã một hai trách khéo: “Hồi ấy, chú mua trúng gỗ mục nên nhà mối mọt, cháu sợ đổ đè chết người nên phải đốt hết…”.

Người chú lặng thinh bên bàn trà đã nhạt, chuyện đã vãn. Chú à…ờ…rồi chào vợ chồng cháu ra về, bỏ luôn cả ý định ban đầu là đến để vay mượn cháu ít tiền.

Ngày…tháng…năm…

“Chú mày hấp hối rồi…Cháu tranh thủ về đi!”. Giọng thím giục giã.

Những giây phút thoi thóp cuối cùng của chú, người cháu không khỏi bất ngờ, khi ông nắm tay hai người con lớn, dặn dò: “Hãy thương lấy anh con! Tội nghiệp nó mồ côi…!”.

Khoảnh khắc ấy, nước mắt cháu ứa ra. Bao năm qua, anh chẳng bao giờ ngó ngàng đến chú. Thậm chí, ngày chú đến nhà, anh sợ chú nhờ vả nên phải vờ nói dối chuyện ngôi nhà ở quê mục nát, đốt đi…Vậy mà chú vẫn chẳng bao giờ trách anh lấy nửa lời.

Anh đâu biết rằng thứ mà chú cho anh thủa hàn vi, không phải là của cải mà chính là tình yêu thương từ tận đáy lòng. Bởi vậy cho đến khi lìa xa trần thế, ông đã chẳng bao giờ phải chặc lưỡi tiếc nuối…!

Mỗi đợt kèn trống đám tang vang lên, người ta lại thấy người cháu òa lên nức nở. Nhưng chẳng ai biết anh khóc vì thương chú, khóc vì ân hận hay khóc thương cho chính thân mình…!?

✍Tác giả: Nguyễn Nga

Trích từ tập truyện ngắn từ cổ chí kim chưa xuất bản!

Nếu thấy câu chuyện hay, ý nghĩa, bạn đọc đừng quên chia sẻ nhé!

#nguyennga #vietlachvn #ebooktruyen #tieuthuyet #truyenngan #tieuthuyet #sach#tienmacdoa #tacgianguyennga

CẢM ƠN BẠN ĐÃ ĐỌC
Nếu bạn thích bài này hãy chia sẻ:

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Bình Luận

XIN CHÀO! TÔI LÀ NGUYỄN NGA

Tôi viết thuận cả hai tay. Với tay phải, tôi yêu thích viết những câu chuyện tình yêu, hôn nhân, gia đình. Còn tay trái, tôi đều đặn viết bài Pr, tiếp thị, quảng cáo. Gọi tôi là nhà văn tiếp thị cũng không sai.

Muốn đọc truyện, hãy tìm tôi. Muốn tìm lại cảm hứng viết lách, hay kinh nghiệm viết, hãy thường xuyên ghé thăm Vietlachvn.com của tôi nhé!

Thông Tin Liên Hệ