– Căn phòng này mai mốt là của ba mẹ nè! Ba thấy có đẹp không?
Tôi đưa điện thoại lên, quay hết căn phòng một lượt cho ba xem. Từ khăn trải giường đến màn treo cửa sổ, tất cả đều nhuộm một màu xanh biêng biếc của biển trời, lưa thưa thêm những vạt cỏ cây. Tôi hy vọng mang chút thiên nhiên vô phòng để khi lên thành phố, cha mẹ tôi vơi bớt nỗi nhớ thôn quê.
Từ màn hình điện thoại, ba tôi nằm trên giường, đôi mắt lờ đờ, mệt mỏi nhưng vẫn cố mỉm cười.
Mẹ tôi vừa khuấy muỗng vào tô cháo, vừa nói giọng háo hức.
– Biết sắp lên sống cùng con cháu nên ba con vui lắm, mấy hôm nay chịu khó ăn uống. Nay ăn hết một chén cháo còn xin mẹ uống thêm một hũ yến nữa!
Trầm trồ khen vội vàng ba một câu, liếc nhìn đồng hồ, gần đến cuộc họp quan trọng ở công ty, tôi đành tắt nhanh điện thoại. “Cố chạy deadline dự án này xong là kịp về quê đón ba mẹ lên…!”. Tôi tự nhủ thầm, khi ngồn ngộn khối công việc ngày qua ngày cứ dồn đuổi liên tục.
Gần 5 giờ chiều, cuộc họp tan, đối tác đã ký hợp đồng, vừa dựa lưng vào chiếc ghế xoay, điện thoại tôi đổ chuông inh ỏi. Khi trượt ngón tay trỏ trên màn hình, một cảnh tượng ám ảnh, đau lòng, hiện ra trước mắt tôi. Có lẽ cả đời này, tôi cũng không bao giờ quên được.
Mẹ đang ôm ba trong vòng tay, nước mắt mẹ lênh láng mặt. Đôi mắt ba tôi đã đứng tròng, hai môi đã tím đen. Màn hình điện thoại rung giật, đảo lắc, bởi tiếng khóc nghẹn ngào của anh trai tôi.
– Ba chết rồi! Em mau về nhà đi!
Tôi thấy trần nhà nghiêng ngả, cả không gian chuyển thành một màu đen như cái lần đầu tiên trong đời, tôi nhìn thấy nhật thực.
6 giờ đêm, tôi có mặt trên chuyến xe tốc hành về quê.
– Người mất thì cũng đã mất rồi…ở dưới này đã có cô chú và hàng xóm dựng rạp, chuẩn bị bàn ghế, nước non…Cháu cứ bình tĩnh, đi đường cẩn thận đó!
Bên kia điện thoại là giọng nói thân tình của cô hàng xóm. Tôi vâng dạ, để mặc những giọt nước mắt đang tràn ướt cái khẩu trang. Tôi không thể ngờ, ngày hôm ấy, đó là cuộc gọi cuối cùng, tôi trò chuyện và nhìn thấy ba.
Biết tôi có người thân vừa mất nên bác tài cố gắng tăng tốc thật nhanh. Bóng tối tràn vào ô cửa kính tôi ngồi, những hàng cây lướt phăng phăng qua mắt. Tất cả đều mờ nhòe. Chỉ 3 tiếng ngồi trên xe nhưng đối với tôi, đó là chuyến xe dài nhất trong cuộc đời.
Tôi nghĩ đến căn phòng màu xanh, nơi tôi từng mong, mỗi ngày sẽ nghe tiếng ba nói cười, tiếng ông bình luận thời sự, bóng đá nhưng tất cả giờ chỉ còn là trong tưởng tượng của riêng tôi.
Giờ tôi mới thấm thía: Cha mẹ già như ngọn đèn trước gió, như lá mùa thu, bạn có thể thấy đó nhưng mất đó, khi nào không hay. Đừng đợi, đừng chờ…một dịp nào đó, bạn sẽ làm một điều gì đó ý nghĩa cho cha mẹ như tôi. Bởi thời gian đôi khi lại nghiệt ngã, không cho phép họ đợi chờ chúng ta, phải không!?
Tác giả: Nguyễn Nga
Trích từ tập truyện ngắn tự cổ chí kim chưa xuất bản!
Ngoài truyện ngắn, tác giả Nguyễn Nga viết khá nhiều bộ tiểu thuyết hay, cuốn hút, một trong số đó là sách tiểu thuyết TIÊN MẮC ĐỌA.