Khều qua, khều lại những sợi bún, miệng nhai trệu trạo vẻ ngầy ngán, cô khách ngồi đối diện tôi khẽ lắc đầu bảo.
-Hôm qua, cô ăn thấy ngon quá nên hôm nay quay lại mà bả cho nhiều bún…ngán quá, nuốt không nổi.
Tôi nhìn cô khách, mỉm cười, nói một câu bóng gió.
– Món gì dù ngon đến mấy nhưng ăn nhiều quá cũng ngán ha cô?
Cô khách tâm đắc, gật đầu lia lịa.
– Đúng rồi, món bún mắm này, cô mê lắm. Nhưng hai bữa nay ăn nhiều, ngán quá, không biết chừng nào mới ăn lại được?
Từ chuyện ẩm thực, tự nhiên tôi lại nghĩ đến chuyện tình cảm. Dù là bất kỳ mối quan hệ nào, nếu tình yêu thương của bạn một khi vượt ngưỡng của chữ “quá”, có lẽ nào bạn cũng làm người ta chán chường mình chăng?
Dù bạn có yêu thương, quan tâm ai đó vô điều kiện nhưng mong bạn vẫn luôn đủ tỉnh táo để giữ ở mức…chừng mực. Đừng như một món ăn ngon, hấp dẫn, từng khiến người ta yêu thích mê mẩn vậy mà chỉ vì mình “cho đi” quá nhiều đến một ngày, người ta lại quay lưng lại với mình, phải không các bạn!?
(Nhật ký viết văn – phút suy ngẫm của tác giả Nguyễn Nga)
Đặt tiểu thuyết xuất bản của tác giả Nguyễn Nga – sách Tiên mắc đọa