– Anh đã gặp phải chuyện gì sao?
Lan Chi mạnh dạn hỏi. Hai vai gã khẽ run lên như cố ngăn cơn xúc động kéo đến.
– Tôi không thể quên được những chuyện mà bố tôi đã làm với mẹ? Mỗi khi gần gũi phụ nữ. Tôi luôn bị ám ảnh… Tôi…
Đôi môi gã khô khốc, cố nhả ra từng chữ khó khăn. Hai tay gã ôm trán một cách đau đớn.
– Tôi luôn thấy cảnh bố tôi làm tình với một người phụ nữ lạ, trước mặt mẹ. Bà ta quỳ gối nhìn rồi khóc… Có những đêm, ông ta dí dao vào cổ mẹ tôi, bắt bà phải cởi quần áo. Dù mẹ tôi luôn miệng van xin bà đang tới tháng. Tôi luôn nghe tiếng khóc lóc thảm thiết của mẹ, mỗi đêm… Họ không biết, tôi trốn ở dưới gầm giường, có khi là nhìn họ qua lỗ hở của khe cửa… Những khi thấy mẹ khóc, tôi chỉ muốn lao đến, giết chết ông ta. Tôi rất yêu mẹ nhưng suốt những năm tháng tuổi thơ, tôi không biết làm gì để cứu bà thoát khỏi con quỷ dâm dục ấy…!?
Tiếng khóc của anh lớn dần như một đứa trẻ phải dồn nén nỗi oan ức bấy lâu. Lan Chi đứng thộn ra nhìn anh. Cô không thể hiểu được nỗi đau ấy là gì? Nhưng cô đoán, nó đã giày vò anh đến biến dạng tâm hồn.
(Trích từ tiểu thuyết BÀ GIÀ ĐẾN TỪ ÂM PHỦ – Tác giả Nguyễn Nga)
PS: Có một lần Nguyễn Nga tình cờ đọc được tâm sự của một bạn đọc, thủa bé thơ, chị đã vô tình chứng kiến cảnh mẹ mình ngoại tình.
Chị bảo khi ấy, chị còn là một đứa trẻ những nỗi ám ảnh đã đeo bám dai dẳng cả đời chị. Chị không thể nào quên được giây phút khủng khiếp diễn ra trên chiếc giường của mẹ với người đàn ông lạ kia.
Nhiều năm sau, khi đã trưởng thành nhưng thẳm sâu trong lòng, tình cảm của chị dành cho mẹ đã rạn nứt. Nhiều lần, chị muốn xóa đi ký ức không hay về mẹ trong quá khứ nhưng chị không sao quên được?
Đó là một trong những nỗi trăn trở để Nguyễn Nga xây dựng nên nhân vật TÂM có quá khứ tuổi thơ bi thương trong bộ tiểu thuyết BÀ GIÀ ĐẾN TỪ ÂM PHỦ. Hiện sách đang được đăng tải miễn phí trên page Tiểu Thuyết Hay Của Tác Giả Nguyễn Nga