Câu chuyện 1:
Tôi giật mình, khi một lần tình cờ nghe cô cháu gái than thở một chuyện mà tôi không thể ngờ…
Ngày Tết, vợ chồng anh chị Hai chở cháu về nhà ông bà nội đón Tết. Sau khi cả nhà ăn cơm xong, tôi nghiêm khắc nhắc nhở hai đứa cháu gái: “Ăn xong, tụi con rửa hết chén bát giúp cô nhé!”.
Hai cô cháu gái của tôi, tuy ở tuổi 12 nhưng đã trổ dò cao lêu đêu như hai cây tre. Thấy tụi nhỏ dạ vâng, tôi cũng phần nào yên tâm, con cháu thời nay vẫn ngoan ngoãn, chăm chỉ.
Dưới tán me xanh rì rào, hai chị em vừa rửa chén, vừa chuyện trò với nhau ríu rít như hai con chim non. Tôi mừng thầm, vì những dịp gia đình sum họp cuối năm là cơ hội để các cháu học cách chia sẻ việc nhà với người lớn.
Không ngờ, khi úp chén bát xong xuôi lên kệ, hai đứa cháu gái nằm vật xuống giường, mặt mày thiểu não. Cô chị buồn bã tâm sự với cô em.
– Đời chị chưa bao giờ khổ như thế này!
Cô em họ vội gật đầu ủng hộ.
– Em thấy về nhà ông bà nội khổ quá, phải rửa một đống chén bát, sang năm chắc em không về đâu!
Thì ra những ngày ở thành phố với bố mẹ, cháu gái của tôi đã chẳng mấy khi phụ mẹ việc nhà nên với con phải rửa chén bát là nỗi khổ trần ai…
Câu chuyện 2:
Nhìn chị đánh vật với thau chén bát cao như núi, tôi không khỏi ngạc nhiên, bởi hai cô con gái sinh đôi của chị đã sắp sửa bước sang tuổi 18, cao lớn phổng phao hơn cả mẹ. Tôi khẽ góp ý.
– Sao chị không tập cho tụi nhỏ làm việc nhà phụ chị!
Chị lắc đầu ngao ngán, chỉ vào thùng rác.
– Tụi nó còn chế mì ly ăn để khỏi phải rửa chén kìa. Chán lắm, không nhờ được việc gì em ạ!
Đúng là khi vừa thấy nhà có khách, hai cô gái trẻ vội vàng pha hai gói mì ly, ăn cho nhanh và chuồn đi chơi cho lẹ. Mặc kệ mẹ lụi hụi trong bếp hết nấu nướng lại dọn dẹp, rửa ráy…đến khuya khoắt vẫn chưa thể ngơi tay.
“Ăn một mình đau tức, làm một mình cực thân”, nhiều khi mệt mỏi, chị cũng hay càu nhàu con. Nhưng lâu dần, chị quen với việc làm mọi thứ một mình. Chị thở dài, bảo mình số khổ…không được nhờ…con.
Cội nguồn của yêu thương chính là chia sẻ. Còn để mạnh mẽ chính là bạn phải trải nghiệm những vất vả, gian nan mỗi ngày để rèn giũa, hun đúc sức mạnh ý chí. Tiếc là bây giờ, nhọc nhằn, khó khăn, cha mẹ đều ôm hết thay con cái.
Thật thương cho những đứa trẻ khi trưởng thành, lỡ va vấp với đời, làm sao để các em lướt sóng, cưỡi gió, vượt qua được tất cả trở ngại, khi mà ngày ngày cứ mãi nhàn tênh…!
Tác giả: Nguyễn Nga
Trích từ tập truyện ngắn tự cổ chí kim chưa xuất bản!