Mới sáng sớm, khách ra vào quán phở đông nghìn nghịt, bỗng một tiếng quát vang lên, phá tan không khí ồn ào.
– Mày dám giật tiền trên tay khách? Phục vụ kiểu gì vậy? Kêu bà chủ ra đây…
Bà khách mặt đỏ bừng cơn giận, quắc mắt, lớn tiếng. Gần đó, cô bé nhân viên khoảng tuổi đôi mươi, gương mặt vẫn còn vương lại nét trẻ thơ, đứng so người sợ hãi.
Xung quanh, những người khách dừng ăn, đổ dồn ánh mắt tò mò về phía cô gái trẻ.
– Dạ, có chuyện gì vậy chị?
Bà chủ quán phở nhẹ nhàng lên tiếng hỏi. Bà khách trỏ tay vào mặt cô bé, nhiếc mắng.
– Con nhỏ này mất dạy lắm! Chị xem, tui trả tiền mà nó giật tiền trên tay tui chạy đi…không thèm trả lời, trả vốn tui tiếng nào!
Bà chủ quán đưa mắt nhìn, cô gái lắc đầu lia lịa, miệng lắp bắp.
– Con không có giựt tiền…
– Mày còn dám chối hả…Đã vậy thì đừng trách tao!
Ngay lập tức, bà khách vung nắm tiền, ném xuống đất. Những tờ tiền chẵn lẻ, bay rải rác khắp sàn nhà.
– Mày nhặt lên cho tao!
Bà khách hếch mặt, giọng rít lên. Cô con gái nhỏ của bà tầm đâu 9-10 tuổi, nãy giờ vẫn ngồi im lặng, giương mắt nhìn với vẻ bàng quan. Chẳng biết có phải vì nó đã quen với cách hành xử của mẹ nó, khi bà ra ngoài.
Sau phút khựng lại kinh ngạc, bà chủ quán vội vỗ nhẹ vào vai cô bé người làm, hạ giọng.
– Nhặt tiền lên rồi xin lỗi khách đi con!
Cô gái trẻ đứng chần rần một thoáng rồi em cúi xuống, nhặt nhanh những tờ tiền dưới đất. Tôi thấy đôi mắt em khẽ chớp chớp liên tục, có lẽ là ngăn không cho những giọt nước mắt tủi nhục chảy ra chăng?
Em lễ phép đưa mớ tiền vừa nhặt dưới đất lên bằng hai tay cho bà khách, cúi mặt lí nhí nói lời xin lỗi. Một chút hả hê trên gương mặt bà khách kia, khi vừa thỏa mãn việc sỉ nhục cô gái, trước đông người.
Chờ khi hai mẹ con bà khách rời đi, có một cô lớn tuổi ngồi gần đó mới phân bua: “Tôi thấy con bé rút nhanh tiền trên tay chị ta chứ có giựt gì đâu”. Vài người khác gật gù theo đồng tình: “Quán đông mà…nó lấy tiền nhanh để còn phục vụ khách khác…”.
Bà chủ quán cũng nhận ra, cô bé người làm gặp chuyện ấm ức nên chỉ khẽ khàng chốt một câu: “Con nhỏ này làm cho tui lâu rồi, tui biết nó hiền lắm. Bả làm vậy…là bả mang tội…!”.
Tự nhiên tôi nhớ đến câu ca dao ngày xưa của ông cha ta:
“Mất tiền mua mâm thì đâm cho thủng
Mất tiền mua thúng thì đụng cho mòn”.
Có nhiều người, họ nghĩ bỏ ra đồng tiền nên có quyền chà đạp, đày đọa người khác…cho xứng số tiền mình phải trả chăng!?
Bà khách này, hôm nay đã thắng thế, khi hiếp đáp một cô gái trẻ yếu thế hơn mình. Nhưng liệu bà có bao giờ quan tâm đến những hành động, lời ăn tiếng nói của mình hôm nay như một thước phim “đóng dấu” mãi mãi trong trí nhớ của cô con gái nhỏ mà bà dẫn theo không!?…
Ai cũng muốn con cái mình lớn lên trở thành người rộng lượng, tử tế, tốt bụng nhưng nhiều cha mẹ lại quên rằng, vạn lời dạy bảo của họ chẳng thấm tháp gì so với một hành động, họ làm trước mắt trẻ con, phải không các bạn!?
Tác giả: Nguyễn Nga
(Trích từ tập truyện ngắn tự cổ chí kim chưa xuất bản)