Banner

Truyện ngắn hôn nhân: SỐNG ĐỜI CAM CHỊU

by VietLachVn

“Đừng lấy chồng, khổ lắm!”. Bên kia màn hình điện thoại, cô bạn tôi thở dài.

Cô gái có gương mặt tròn trĩnh phúc hậu cùng nụ cười tươi như nắng xuân ngày nào, giờ nét mặt đầy héo hon.

“Từ khi lấy chồng đến giờ, tớ chẳng có một ngày được vui vẻ, thảnh thơi!”. Trong giọng nói của bạn không giấu được sự chua chát.

Bởi mới đây, ông chồng lại gầy thêm số nợ hơn 1 tỉ để bạn còng lưng trả. Khi thì nợ tiền chơi chứng khoán, khi lại lướt ván bất động sản…hễ gã cứ đầu tư đến đâu là trắng tay đến đó.

Những khi chủ nợ bao vây, gã khóc lóc tỉ tê thì y như rằng bạn tôi lại xót xa, động lòng thương cảm. Với suy nghĩ, “đồng vợ, đồng chồng, tát biển đông cũng cạn”, bạn lại tiếp tục chung lưng đấu cật cày cuốc giúp chồng trả nợ. Nhưng nợ cũ chưa hết thì nợ mới lại cứ “đẻ” thêm ra.

Không chỉ gây nợ cho vợ trả, gã còn ra ngoài trăng hoa, bay bướm, cặp bồ, cặp bịch bao cô. Vậy mà bạn tôi chỉ biết ngậm đắng, nuốt cay tha thứ hết lần này đến lần khác.

– Cậu định sẽ chịu đựng như vậy đến bao giờ?

Tôi không giấu nổi bức xúc.

– Giờ bỏ thì vương mà thương thì tội. Mà tớ cũng không muốn sau này, con cái tớ phải chịu cảnh con anh, con em, con chúng ta…thiệt thòi lắm cậu ạ!

Dòng ký ức bất ngờ kéo tôi về cái thủa lên mười. Trên con đường quê, mỗi sáng lại có một bé gái thập thò trước cửa nhà, chờ tôi đi học cùng.

Lần nào thấy mẹ thắt hai bím tóc cho tôi, ánh mắt con bé ấy đầy vẻ thèm thuồng. Nó hay gãi sột soạt cái đầu tóc chôm bôm, giọng buồn buồn: “Ước gì, tớ được mẹ tết tóc cho như cậu!”.

Đó chính là cô bạn bây giờ của tôi. Bạn là kết quả của cuộc tình vụng trộm mà bố bạn một lần đi làm ăn xa đã phải lòng một cô gái trẻ người non dạ.

Khi bạn lên 5 tuổi, biết bố bạn có vợ, mẹ đã bế bạn đến trao tận tay cho người vợ lớn. Bà khóc than, bảo mình còn quá trẻ, ôm con thơ thì cả một đời dở duyên…Từ đó, bạn chẳng bao giờ có cơ hội gặp lại mẹ ruột lần nào nữa.

Suốt tuổi thơ, mẹ lớn chẳng bao giờ la mắng bạn một câu nhưng cũng chẳng bao giờ, bạn cảm nhận được hơi ấm tình yêu thương tỏa ra nơi trái tim người mẹ ấy. Bà dựng lên một bức tường khoảng cách mà đến tận giờ, bạn cũng chẳng thể bước qua…

Tuổi thơ bất hạnh nên khi trưởng thành, bạn đã phải tìm mọi cách “vá víu” cuộc hôn nhân lành lặn để mong hai con nhỏ có được hạnh phúc vẹn nguyên.

Chịu đựng. Chịu đựng và chịu đựng…cả một đời thật dài và thật buồn…Tôi nghe như có tiếng những vết cứa, mỗi ngày lại cắt sâu hơn vào trái tim người bạn đáng thương ấy mà chẳng thể làm sao giúp bạn thoát ra. Bởi nỗi đau tuổi thơ bị mẹ bỏ rơi đã đeo bám, ám ảnh bạn đến cả một đời!

Tác giả: Nguyễn Nga
(Trích từ tập truyện ngắn tự cổ chí kim chưa xuất bản)

CẢM ƠN BẠN ĐÃ ĐỌC
Nếu bạn thích bài này hãy chia sẻ:

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Bình Luận

XIN CHÀO! TÔI LÀ NGUYỄN NGA

Tôi viết thuận cả hai tay. Với tay phải, tôi yêu thích viết những câu chuyện tình yêu, hôn nhân, gia đình. Còn tay trái, tôi đều đặn viết bài Pr, tiếp thị, quảng cáo. Gọi tôi là nhà văn tiếp thị cũng không sai.

Muốn đọc truyện, hãy tìm tôi. Muốn tìm lại cảm hứng viết lách, hay kinh nghiệm viết, hãy thường xuyên ghé thăm Vietlachvn.com của tôi nhé!

Thông Tin Liên Hệ