Mỗi khi về nhà, tôi ít khi kiên nhẫn ngồi nghe bố kể chuyện thời xa lắc, xa lơ. Nhưng khổ nỗi, ông lại cứ say sưa kể mãi những chuyện tiếu lâm cũ nhèm.
Ngày nhỏ, tôi thú thật, mê tít chuyện cười của ông. Bữa cơm nào, anh em tôi cũng vừa ăn, vừa cười ngặt nghẽo.
Nhưng suốt đời, bố tôi chẳng đi đâu, ngoài góc sân, mảnh vườn nên “kho” chuyện của bố cũng ít ỏi. Đến nỗi anh em tôi, ai cũng thuộc làu làu từng nhân vật, lời thoại trong mỗi chuyện.
Có nhiều hôm, giọng bố sang sảng chuyện trò còn tôi cứ cắm cúi vào cái điện thoại, chẳng ừ hừ hưởng ứng lời nào.
Rồi bỗng một ngày, bố tôi bất ngờ đi xa, không lời hẹn trước. Mỗi khi, lên phòng thờ, thắp nhang, nhìn di ảnh của bố, tôi hay ao ước: “ Bố ơi! Kể chuyện cho con nghe đi bố…”.
Tôi thèm được nghe lại những câu chuyện mà tôi từng cho là vô vị ấy nhưng ngay cả một tiếng ho của bố, tôi cũng chẳng bao giờ có cơ hội được nghe nữa.
Nhìn làn khói lạnh lẽo bay qua tấm hình chân dung của ông, tôi hay tiếc nuối khoảng thời gian bố còn sống, tôi đã chẳng bao giờ chú tâm vào bất kỳ câu chuyện nào ông kể.
Có những khoảnh khắc đời thường hiện tại, bạn thấy tẻ nhạt nhưng có khi lại sớm trở thành niềm mơ ước, khát khao của bạn trong tương lai. Vậy nên, mỗi ngày, hãy trân trọng từng phút giây ở cạnh người thân thương bạn nhé! Để về sau, bạn chẳng bao giờ phải như tôi, thốt lên hai từ đầy tiếc nuối: “Phải chi…”!
Tác giả: Nguyễn Nga
Trích từ tập truyện ngắn tự cổ chí kim chưa xuất bản!