Hai vợ chồng gã hăm he sẽ cho chị vài bạt tai nhớ đời, chừa cái tật “ăn cơm nhà, vác tù và hàng tổng”.
Chuyện xảy ra, khi chị đi ngang qua quầy hoa tươi trưng bày ở bên trong một siêu thị thì gặp cảnh bất bình này.
Thằng bé chừng 7-8 tuổi chạy lại gần những chậu hoa tươi, rực rỡ đủ sắc màu. Nó thích thú lấy hai tay vừa đập bôm bốp, vừa chà lên mặt hoa. Chốc chốc, nó lại ngắt, véo những cánh hoa hồng tỉ muội.
Ngày cuối tuần, siêu thị người đông nghìn nghịt, chẳng nhân viên nào có mặt để trông chừng. Chỉ trong chốc lát, những bông hoa tươi đẹp, cánh nhàu nát, dưới tay đứa trẻ hiếu động.
Trông thấy con trai nghịch phá tàn tạ những chậu hoa nhưng hai vợ chồng gã vẫn đứng cười vô tư lự như chẳng có chuyện gì xảy ra.
– Không phải của mình thì không biết bảo vệ, giữ gìn sao? Để con phá nát hết hoa người ta, gãy héo thế này, ai còn mua nữa?
Chị vừa lớn tiếng nhắc nhở vợ chồng gã, vừa kéo tay thằng bé ra khỏi quầy hoa, khi nó đang định với tay ngắt thêm một bông hồng nữa.
– Việc gì đến mày mà lên tiếng? Hoa của nhà mày à?
Gã chồng mặt đỏ phừng phừng như mào con gà trống, xỉa vào mặt chị mà chửi ầm ĩ. May lúc đó có hai nhân viên bảo vệ lao vào can thiệp, nếu không hôm ấy chị đã sưng má.
Trước khi hai vợ chồng gã dẫn cậu con trai nghịch ngợm ra về, nó còn tranh thủ ném thêm một túi đồ xuống sàn gạch. May đó là túi khăn giấy nên không hỏng hóc gì.
Một cô lớn tuổi làm lao công ở đây, khuyên chị đừng nên dây dưa với loại người này, chỉ rước họa vào thân.
Vì mỗi ngày ở đây, cô chứng kiến vô số kẻ mang theo suy nghĩ: “Của mình thì giữ bo bo, của người thì để cho bò nó ăn…Không có chuyện họ khuyên nhủ, dạy bảo con cái của họ biết tiết kiệm, quý trọng, bảo vệ tài sản cho người khác đâu!”.
Chị thở dài đánh thượt, khi nhìn những bông hoa tươi đẹp đã dập hết cánh. Khi quay đi, chị nghe sau lưng có vài tiếng người cười cợt. Có lẽ họ cười, vì cái tính bao đồng của chị chăng?
Tác giả: Nguyễn Nga
(Trích từ tập truyện ngắn tự cổ chí kim chưa xuất bản)