Giới thiệu
Truyện ngắn: Vết nứt
Tác giả: Nguyễn Nga
Thể loại: Truyện ngắn-Hiện thực
Chủ đề: Tình Cảm Gia đình
Đọc truyện ngắn Vết nứt trên app Google Play
Đọc thử trích đoạn từ truyện ngắn Vết nứt
Trong phòng, bà nội nó húng hắng ho. Quanh năm suốt tháng bà sống với thuốc. Nó có cảm giác như bao nhiêu bệnh tật trên đời này đều tranh nhau đeo bám lấy bà nó. Hôm qua nó nghe chú Năm bảo hôm nay ba nó về. Cả ngày nó nôn nao, cứ ra vào thấp thỏm không yên.
Mờ sáng, nó đang quét lá xoàng xoạc ngoài sân thì nghe tiếng xe máy xình xịch trước nhà. Ba không về một mình như mọi khi. Lần này ba chở theo em Ý và dì. “Chào dì đi con”. Ba nó nhắc. Nó đứng sượng trân, nhìn chăm chăm vào người đàn bà to béo, cảm giác như mớ thịt núc ních trên cơ thể bà sắp chảy xuống đất. Tưởng nó chưa nghe, ba nó nhắc thêm lần nữa. Nó vùng chạy ra sau nhà. Nó vừa chạy, vừa khóc. Lần nào buồn, nó cũng chạy ra cuối vườn, ngồi bên cạnh mộ ông nội, khóc rấm rứt. Khóc chán, nó ngồi yên lặng, chờ gió ve vuốt, lau khô những giọt nước mắt nhòe nhoẹt trên má mới trở về nhà.
Mẹ gửi nó cho ông bà nội. Nghe hàng xóm kể lại, khi ấy nó chỉ mới 8 tháng tuổi. Nghe đâu ngày ấy ba mẹ lên thành phố làm công nhân nên không có điều kiện nuôi nấng nó. Từ ngày ba nó có vợ nhỏ, mẹ cũng ít khi về thăm nó. Mà nó sợ mẹ về. Nó sợ nghe tiếng nhẻ nhói, chì chiết ba của mẹ. Mẹ bảo cả đời này sẽ không tha thứ cho ba nó.
-Mai là đám giỗ ông nội, mẹ con có dẫn người yêu về không?
Vợ nhỏ của ba nó hỏi, trong giọng nói của bà pha chút mỉa mai. Nó nhớ có lần nào đó ba mẹ cãi nhau, giọng ba nó chua cay: “Thứ đàn bà như mày, tao mà bỏ thì cũng chẳng có thằng nào hốt đâu?”.
-Con không biết.
Nó cộc cằn trả lời. Người đàn bà ấy cười khanh khách. Ba nó im lặng, riết thuốc. Những vòng khói trắng vỡ tan, loãng ra vào không khí.