Chương 2-Vụ Trộm Lúc Nửa Đêm
Trời mưa lâm râm. Thi thoảng, trên trời những tia chớp lóe sáng làm bà Lưu nhiều lần giật mình, ngồi thụp xuống bụi chuối.
Hàng rào cụ Lý mọc đầy những cây mây, gai nhọn chi chít. Từ ngày nạn đói nổ ra, cụ Lý sợ đám dân đen đói khát làm càn, trộm cướp nhà cụ. Cụ cho người đắp thêm ba lớp tường đất thật cao, nhìn xa chẳng khác gì bức tường thành vững chãi.
Sau một hồi loay hoay trầy trật mãi, toàn thân rướm máu vì chà phải gai nhọn, bà Lưu cũng trèo được vào vườn nhà cụ Lý. Không còn sức để đi, bà bò trườn dưới đất như một con rắn.
Lúc trước từng vác lúa mướn cho nhà cụ Lý nên bà nhớ được vị trí cái bếp nhà cụ ở đâu. Khi bò được vào gần cửa bếp, tiếng chó sủa giật ngược từ nhà trên vọng xuống.
Quá sợ hãi, bà Lưu dồn chút sức lực cuối cùng bám đung đưa trên cành cây ổi, ở sau nhà bếp. Chờ khi chó hết sủa, bà mới mon men vào bếp.
Trong bóng tối mịt mờ, bà Lưu lần mò tìm được cái ghế gỗ, kê sát cái bồ lúa. Bà cúi gập người xuống, xúc lúa lia lịa. Nhưng trong lúc sợ hãi và hấp tấp, bà quên không chuẩn bị theo cái bao. Bà vội cởi tuột cái quần lụa đen đã quăn tít như lò xo, thủng lỗ như tổ ong, cột túm hai đầu ống quần. Ngực bà thi nhau đánh trống, mồ hôi đổ ra khắp mặt mày. Bà suýt vài lần ngã chúi mặt xuống bồ lúa. Bà đổ đầy lúa căng phồng hai ống quần rồi treo ngay lên cổ.
Vừa lách người ra khỏi nhà bếp thì bà va phải hai cái bóng đen đang quấn lấy nhau. Một tia chớp bừng sáng trên bầu trời, liền sau đó là tiếng sét vang trời. Ánh sáng tích tắc đủ để bà nhận ra gương mặt dữ dằn của cụ Lý. Cụ đang ôm chặt lấy con Nô-người ở của nhà cụ.
Cả ba đều nhìn nhau trong sợ hãi tột cùng. Không một tiếng hét nào vang lên. Cụ Lý để mặc bà già ôm cái quần căng phồng lúa, chạy thục mạng ra khỏi vườn.
Trên đường chạy về nhà, bà Lưu xiết chặt hai tay vào bao lúa mà rùng mình sợ hãi. Tuy bà chạy thoát nhưng nghĩ đến tương lai ngày mai, bà không dám tưởng tượng. Một cái chết lơ lửng như sợi dây thòng lọng đang treo trước mặt bà. Bà cứ chạy, rồi ngã, rồi đứng lên chạy. Lúa đè lên người rồi người lại đè lên lúa. Nước mắt bà hòa với mồ hôi trong bóng tối đen đặc.