Banner

Tiểu Thuyết Hay 2020: “Thầy Cãi Miệt Vườn”-Chap 2[EBOOK]

by VietLachVn

Tiểu thuyết hay 2020 với câu chuyện tình yêu hài hước, dễ thương cùng bao chuyện bi hài ở vùng quê hẻo lánh, khi có sự xuất hiện của vị “thầy cãi”-là một luật sư trẻ, đẹp trai, tài ba.

Chap 2: Duyên Gặp Gỡ

Gió thổi mạnh hất chiếc nón kết khỏi đầu Tuấn Kiệt. Anh nhanh tay chụp giữ lại. Chàng thanh niên mang vẻ đẹp rắn rỏi, chững chạc của người đàn ông trưởng thành. Nhìn ở góc nghiêng, sống mũi anh thẳng đứng, làn da ngăm đen mạnh mẽ. Đôi mắt sáng lộ vẻ tinh anh.

Mồ hôi bắt đầu rịn ra ướt áo Kiệt. Trời về trưa, nắng càng lúc càng chói chang. Chiếc ba lô trở nên nặng trĩu và chật chội sau lưng anh. Kiệt vẫn bước thong dong, đôi mắt ngắm nghía cảnh sắc hai bên đường. Vẻ đẹp bình yên của miền quê khiến anh thấy lòng phơi phới.  

Nhìn cách ăn mặc và dáng dấp của Kiệt, chẳng khác nào dân phượt chuyên nghiệp, vừa phong trần, vừa bụi bặm.

Bỗng đôi mắt anh căng ra khi va phải một vật thể lạ dưới kênh.

Tức thì Kiệt quẳng ba lô xuống đám cỏ bên đường. Anh chạy ào về phía người đàn ông đang nằm ngay đơ dưới kênh.

Kiệt túm cổ áo ông ta từ phía sau, lôi ngược lên. Gương mặt, tóc tai người đàn ông lấm lem bùn lầy. Bộ râu quăn tít, mái tóc bù xù đã điểm bạc. Lớp bùn đất che kín mặt khiến Kiệt không nhìn rõ gương mặt nạn nhân. Anh đoán chừng ông ta khoảng ngấp nghé tuổi 60.

Từ xa, Lung Linh chạy xe máy chở theo Bim. Đôi mắt cô như chiếc camera rà quét hai bên bờ kênh. Bỗng Bim chỉ tay về phía Kiệt, giọng thảng thốt.

-Chị Hai! Người chết ở đó…

Kiệt đặt hờ ngón tay vào mũi người đàn ông. Nhanh như chớp, Kiệt bế thốc ông lên vai, để đầu ông ta dốc ngược xuống đất cho nước chảy ra.

Không thấy ông ta có dấu hiệu tỉnh lại. Kiệt đặt ông nằm ngửa, cởi cúc áo ông ra. Hai tay Kiệt xếp chồng lên nhau đặt giữa ngực ông rồi ấn mạnh liên tiếp.

Lung Linh tất tả chạy đến.

-Tôi là y tá. Để tôi cấp cứu cho!

Giọng Linh nhẹ nhàng mà kiên quyết. Kiệt ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt nghiêm nghị của Linh.

Linh ngửa cổ nạn nhân ra sau, dùng tay trần móc hết lớp đàm nhớt trong miệng nạn nhân ra. Nhóc Bim rùng mình ghê sợ, quay vội mặt đi.

Kiệt lấy khăn tay trong túi áo, lau miệng cho nạn nhân. Trong ánh mắt Lung Linh, thoáng một chút do dự. Rồi lí trí mách bảo việc cứu người là quan trọng, Linh vội cúi xuống, định hà hơi, thổi ngạt cho người đàn ông. Nhưng Kiệt đã nhanh tay ngăn lại.

-Để tôi…

Kiệt hít một hơi thật sâu, áp miệng mình vào miệng nạn nhân thổi hai hơi đầy.

Người đàn ông ho húng hắng. Giọng Bim reo vui.

-Ổng sống lại rồi kìa!

Ông ta cố mở mắt ra nhìn nhưng bùn đất đắp kín cả hai hốc mắt. Kiệt lấy khăn lau sạch lớp bùn đất hai mắt ông. Bim tròn mắt kinh ngạc.

-Ủa? Chị Hai! Hình như ông này là…bác Kèo, tía của anh Bân.

Lung Linh xốc nách ông Kèo, giục giã Kiệt.

-Anh phụ tui đưa ổng tới trạm y tế liền.

Linh quay đầu xe, Kiệt bế ông Kèo lên xe máy. Ông Kèo nằm gọn lỏn trên đôi tay lực điền của Kiệt.

Bim lẽo đẽo chạy theo chị gái. Linh vừa lên ga xe máy, vừa căn dặn Bim.

-Em chạy về báo cho anh Bân biết…nói tía ảnh cấp cứu ở trạm nghen.

Bim vừa cất tiếng: “Dạ!”. Chiếc xe máy đã phóng vù đi, để lại phía sau đám bụi mù mịt.

Ông Kèo nằm trên giường, hai tay gắn dây truyền dịch. Linh nhẹ nhàng lau sạch lớp bùn đất trên gương mặt ông.

Kiệt đứng sau, lặng im quan sát cô với ánh mắt trìu mến. Anh nhận ra ở cô gái này có sự tận tụy hết mình với bệnh nhân.

Trực giác như mách bảo, có người đang nhìn chằm chằm cô từ phía sau, Linh quay lại. Kiệt có chút bối rối, liền bắt chuyện hỏi thăm nạn nhân.

Kiệt nhận ra ở cô y tá luôn có sự tận tụy hết mình vì bệnh nhân

-Bác ấy ổn chứ?

Linh nhỏ nhẹ.

-Mạch, huyết áp và nhịp thở đã ổn định. Nhưng tụi em vẫn phải theo dõi…

-Bác này là người quen của cô thì phải?

-Dạ, là tía anh Bân-hàng xóm của em!

-Anh hình như là người nơi khác mới tới đây?

Một thoáng lặng im, Kiệt đang nghĩ đến câu trả lời hợp tình, hợp lý để Linh sẽ giúp anh ổn định một chỗ ở.

Ông Kèo mở mắt he hé. Trần nhà nghiêng ngả. Gương mặt cô gái trẻ trước mắt ông mờ ảo rồi rõ dần. Bên cạnh là một chàng trai trẻ. Anh ta đang đưa tay gõ nhẹ lên vầng trán cao và rộng. Vết bớt màu đỏ như giọt nước bị vỡ, loang ra gần hết mu bàn tay anh.

Một cơn rùng mình ớn lạnh, ông Kèo nhắm chặt mắt lại. Hình ảnh những ngọn lửa bốc lên cao, liếm dần vào cái giường-nơi một đứa trẻ đang ngủ say, hiện ra trong tâm trí ông. Trên bàn tay đứa trẻ, vết bớt màu đỏ nổi lên giữa ánh lửa vàng.

Bất ngờ, một tiếng cười như ngựa hí vang lên từ ngoài cửa. Ông Kèo đã tỉnh lại nhưng vẫn giả vờ như đang trong cơn mê man bất tỉnh.

Nghe tiếng cười, không cần quay lại, Linh cũng biết đó là ai. Cô chau mày nhìn Nguyệt rồi trỏ vào bệnh nhân, hòng ngăn tiếng cười của cô bạn kém duyên lại.

Nguyệt vừa bụm tay che miệng, vừa nhìn Kiệt rồi nháy mắt liên tục với Linh, giọng chòng ghẹo.

-Lụm đâu ra thằng cha đẹp trai vậy! Coi bộ lù lù ôm cái lu nghe.

-Ăn nói bậy bạ không hà, người ta nghe, cười vô mặt đó.

Linh nhéo Nguyệt một cái thật đau vô hông. Trong khi Kiệt vẫn đang mải nhìn chăm chú gương mặt nạn nhân. Không hiểu sao, càng nhìn, anh lại càng thấy nét mặt ông có gì đó rất quen thuộc.

-Ờ, hỏng dám nhận đi. Mai mốt tui cua, mất bồ ráng chịu nghen!

Nguyệt vừa nói, vừa cười, mắt vẫn không thể rời khỏi gương mặt điển trai của Kiệt.

Linh vội kéo tay Nguyệt, lôi nhanh ra ngoài hành lang, cùng với những tiếng xuỵt xuỵt liên tục.

(Còn tiếp)

Đón đọc nhiều tiểu thuyết hay tại LINK

CẢM ƠN BẠN ĐÃ ĐỌC
Nếu bạn thích bài này hãy chia sẻ:

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Bình Luận

XIN CHÀO! TÔI LÀ NGUYỄN NGA

Tôi viết thuận cả hai tay. Với tay phải, tôi yêu thích viết những câu chuyện tình yêu, hôn nhân, gia đình. Còn tay trái, tôi đều đặn viết bài Pr, tiếp thị, quảng cáo. Gọi tôi là nhà văn tiếp thị cũng không sai.

Muốn đọc truyện, hãy tìm tôi. Muốn tìm lại cảm hứng viết lách, hay kinh nghiệm viết, hãy thường xuyên ghé thăm Vietlachvn.com của tôi nhé!

Thông Tin Liên Hệ