Câu chuyện về sự lạc quan của một người chị biến mất đột ngột theo thời gian. Liệu bạn và tôi có đã và đang đánh mất những điều tốt đẹp mình từng có không?
Chị không đẹp nhưng có một ưu điểm là hay tươi cười, vui vẻ. Mỗi lần ở bên chị, mọi mệt mỏi, buồn bã đều như được xua tan. Nhưng dạo gần đây, người thân và bạn bè lại sợ chị. Cứ đụng chút là chị nổi giận. “Sao ngu vậy…Đồ khờ…Có vậy cũng hỏi…Đã nói rồi mà…Làm cái gì hỏi hoài vậy…?”. Đó là chuỗi lời nói mà mỗi ngày chị đều tuôn ra xa xả.
Chị đưa điện thoại lên, chụp selfie gương mặt, xem hình rồi khẽ thở dài. “Sao dạo này mặt chị hay nhăn quá?”. Tôi định nói cho chị biết nguyên do nhưng lo biết đâu chị lại nổi cáu với tôi. Dường như đoán được suy nghĩ của tôi, chị tâm sự: “Gần đây không hiểu sao chị hay nổi giận. Lúc nào cũng thấy khó ở trong người…”
Chị thừa nhận vừa làm ở công ty, vừa nhận thêm việc về nhà nên lúc nào chị cũng trong tình trạng báo động “đỏ”. “Việc nhiều sinh ra căng thẳng, mệt mỏi. Mới đầu chị cũng cố kiềm chế cơn giận…với mẹ, chị gái, em gái…Nhưng khi không kiềm được, chị xạc họ một hơi. Mà con người cũng ngộ. Khi cáu được một lần là mình cứ cáu mãi. Rồi dần dần…thành thói quen…khi nào không hay. Giờ trong nhà, ai cũng sợ chị”. Cuối cùng chị cũng thừa nhận những thay đổi thất thường trong tính cách của chị.
“Em thích chị của ngày xưa…”, tôi đã nghĩ về chị với một sự tiếc nuối. Liệu chúng ta có đã và đang đánh mất những điều tốt đẹp mình từng có trong ngày hôm qua không? Tôi tự hỏi lòng, biết đâu, ai đó cũng đang tiếc nuối cho “tôi” của “ngày xưa”???
Nguyễn Nga