“Ai cho tôi lương thiện” là do hoàn cảnh cuộc sống bức ép bạn vào đường cùng hay bởi sự lựa chọn của chính bạn?
- Đọc thêm Chuyện cuộc sống, hạnh phúc, tình yêu, gia đình
- Download Sách viết về tình yêu, hôn nhân, gia đình
Chị thường hồ hởi khoe với người quen về quán hủ tíu của cô. Đã lâu rồi chị mới tìm được quán ăn vừa ngon, sạch sẽ, giá cả lại vừa phải. Nhưng mấy hôm nay rủ chị đến quán cô, chị lắc đầu, sợ hãi. “Thôi. Đừng ăn ở đó…Khủng khiếp lắm”.
Lúc trước, nghe chị kể, cô chủ quán thường nấu nước lèo bằng xương ống và các loại củ, nấm để nước ngọt tự nhiên. Tuyệt đối không dùng nhiều bột ngọt và đường. Vì theo cô, có hại cho sức khỏe người ăn.
Nhưng lúc này giá rau củ tăng mạnh. Vậy là cô đành phải nêm thêm bột ngọt, thêm đường để nồi nước lèo không nhạt nhẽo. Quán ngay chợ nhưng lúc này trời mưa, chợ lưa thưa người đi. Quán ăn của cô cũng vắng khách theo. Thịt, tôm hai ba ngày, ế dồn lại.
“Bà ấy nêm nhiều bột ngọt, chị ăn tê cả lưỡi…Thịt, tôm ươn sình. Nhưng chuyện đó còn không đáng sợ bằng việc…”, chị rùng mình, diễn tả cái sự ghê sợ mà chị sắp kể ra.
Tờ mờ sáng, chị đi thể dục. Có con chuột cống chay băng sang đường. Chẳng biết sợ xe hay người, nó phóng ngay vào nồi nước lèo của cô. Bao nhiêu tiền vốn ở trong đó, chẳng lẽ lại đổ bỏ nồi nước đi? Cô vớt nhanh con chuột đã bị nước sôi luộc trụi húi lông, bỏ vào bịch nilon đen. Cô sai thằng con nhỏ ném vào thùng rác công cộng. Chuyện ấy, chỉ mình chị và thằng con của cô thấy.
Chị tự dặn lòng từ nay trở đi, không bao giờ ăn hủ tíu của cô nữa. “Hôm ấy, chị còn định sẽ nói cho mọi người biết chuyện con chuột. Nhưng rồi lại thôi…Vì thấy cô có hai đứa con nhỏ đang đi học. Cha mẹ già. Cả nhà sống nhờ vào quán hủ tíu ấy…”. Chị khẽ thở dài.
Muốn làm ăn lương thiện, tử tế, nó thuộc về sự lựa chọn của mỗi người. Mà đã là lựa chọn thì bạn luôn phải đấu tranh với chính bản thân mình. Và chiến thắng bản thân thì khó vô cùng phải không?
Nguyễn Nga