Về quê chị, tôi không khỏi ngỡ ngàng trước hoàn cảnh của chị. Nhớ một buổi chiều, chị điện thoại than thở vừa bị mất việc. “Chị 34 tuổi rồi, trước nay chỉ biết làm việc nhà…Giờ tìm việc khó lắm”.
- Đọc thêm Những câu chuyện về cuộc sống, tình yêu, gia đình
- Tải sách viết về tình yêu, gia đình, hôn nhân
Rồi một ngày sau đó, chị xách ba lô đến gặp tôi, mếu máo khóc nói: “Mẹ chị bị tai biến nhập viện rồi. Chắc kỳ này chị về quê luôn”. Cuộc đời không ngừng dồn chị vào chân tường khi ít ngày sau, chị nhận được thông báo căn nhà của mẹ con chị thuộc đất quy hoạch, nhà nước thu hồi, không đền bù.
Tôi không thể tưởng tượng nổi tương lai của chị sẽ ra sao? Ở tuổi băm, không chồng con, không nhà cửa, không việc làm và gánh nặng người mẹ bị tai biến liệt nửa người?. Hơn tháng sau, chị gọi điện khoe với tôi về sạp rau chị vừa thuê được ngoài chợ, sau khi mượn được ít tiền từ người quen. Rồi từ sạp rau ấy, chị bén duyên với anh trồng rau.
Khi cả hai anh chị gắn bó làm lụng, may mắn lại mỉm cười với chị. Chợ mới xây ngay trên nền đất căn nhà cũ. Chị là chủ cũ nên được chính quyền bán lại với giá chỉ 70 triệu đồng. Vay mượn lẫn dành dụm, chị mua lại được đất cất nhà rồi lấy chồng. Thương con gái vất vả, mẹ chị cũng nỗ lực tập vật lý trị liệu và nay đã tập tễnh đi lại được.
Trước khi tôi về, chị vỗ vai khích lệ: “Nếu khi nào em gặp chuyện buồn trong công việc hay tình cảm, cứ nghĩ đến hoàn cảnh của chị. Em sẽ tin rằng đang có nhiều điều may mắn phía trước chờ em”. Tôi biết chị quên thêm câu: “ Nhưng bản thân phải không ngừng cố gắng…!”.
Nguyễn Nga