Trích đoạn chương 2: Một ngày đáng nhớ (Một đứa trẻ vừa chạy trốn khỏi tôi)
Chị Hồ nấc lên. Chưa bao giờ tôi thấy chị Hồ khóc cả. Ngay cả ngày mẹ tôi bỏ lên thành phố, trong khi mấy anh em tôi khóc như mưa, cả Út khờ cũng phải sụt sùi thì chị Hồ vẫn trơ trơ ra. Tôi còn tưởng cả đời này sẽ chẳng có chuyện gì làm cho chị Hồ phải rơi nước mắt. Nhưng lần này, chị lại khóc mà khóc rất lớn nữa là khác.
Chị Hồ bế anh Ốc lên. Người anh Ốc gầy đét như sợi dây rau lang. Chân tay anh thõng xuống, chẳng khác gì con gà bị đập gãy cánh. Cả tôi và chị Heo cùng lẽo đẽo chạy theo chị Hồ.
Chị Hồ đặt anh Ốc lại đúng vị trí mà sáng nay chị Heo đã nằm. Tôi nhìn chòng chọc vào gương mặt anh. Tôi không dám nghĩ đến cái chết nhưng cảm giác sợ sẽ quên đi gương mặt thân thuộc này làm tôi cứ dán mắt mãi vào gương mặt ấy. Lâu lắm rồi tôi mới có dịp nhìn anh Ốc thật lâu và thật sâu như vậy. Hai hốc mắc của anh lõm xuống, xương má nhô lên. Có lẽ những bữa ăn thiếu thốn cộng thêm cái tính hiếu động thích chạy, thích đi đã làm anh gầy như con cò. Ngày mẹ tôi còn ở nhà, dù không ăn uống sung túc như người ta nhưng mẹ không bao giờ để anh em tôi phải nhịn đói, nhịn khát bữa nào. Và có mẹ chắc anh em tôi đã không phải đánh nhau vì miếng ăn.
Chị Hồ nhẹ nhàng cởi áo của anh Ốc ra, chị lật lưng anh lên. Tôi phải bịt mắt lại. Những vết lằn chi chít, chồng chéo lên nhau, máu rỉ thấm cả ra chiếc áo sơ mi đã ngả màu chè đậu đen. Hàng xương sườn của anh bày ra như xương cá. Anh tôi chỉ mới 12 tuổi nhưng trông cơ thể tiều tụy, hom hem như một ông già. Duy chỉ có cái bụng là trướng lên như con cá cóc.
Tôi nắm hai tay anh thật chặt và nghĩ đến cảm giác của anh Ốc. Có lẽ anh đã đau lắm. Chẳng biết trong lúc đau đớn nhất, anh sẽ nghĩ đến ai? Anh sẽ gọi cha hay mẹ? Anh có gọi tên đứa em nào không? Anh sẽ mong ai đến cứu anh? Tôi nhớ lại và nhận ra, mỗi lần ăn đòn hay gặp chuyện gì buồn, anh tôi đều im lặng. Có lẽ anh đã quen với việc không được ai bảo vệ khi bị bắt nạt.
Giở áo đến đâu, chị Hồ lại khóc thút thít đến đó. Cả tôi và chị Heo cũng không nhịn được nước mắt.
-Ốc…Ốc ơi!
Chị Heo se sẽ gọi tên anh Ốc. Mắt chị nhòe đi. Tôi biết chắc trong lòng chị Heo đang hối hận. Chị sẽ ước phải chi mình đừng uống chai thuốc ho kia thì chị Hồ đã không hiểu lầm, không đánh anh Ốc ra nông nỗi này. Còn chị Hồ lại càng ray rứt. Phải chi chị bỏ được cái tính nóng như lửa, chắc anh Ốc đã không ốm đòn như bây giờ.
(Còn tiếp)