Người phụ nữ một khi đã ngoại tình thì như con thiêu thân lao vào lửa. Người chồng ấy đã chọn cách trả thù vợ có một không hai khiến người phụ nữ suốt đời đau đớn, lương tâm không bao giờ được bình yên…
Bà Tâm ì ạch lê từng bước lên cầu thang. Vẻ mỏi mệt vướng víu đầy trên mặt. Bà nhẹ nhàng đẩy cửa. Ngôi nhà có vẻ yên ắng lạ thường. Thi thoảng có tiếng cười rung rúc cuối phòng. Như người rình ăn trộm. Bà thận trọng dò từng bước. Nhịp tim bà càng lúc càng đập liên hồi khi định vị rõ ràng cái âm thanh gái trai chim chuột nhau ấy.
Bà nghĩ thầm: “Chuyến này thì bà bắt được quả tang rồi nhé. Hết đường chối cãi. Đây sẽ là cái bằng chứng tốt nhất để có thể nhẹ nhàng trút bỏ cuộc hôn nhân”. Bà xô ào cánh cửa. Mắt bà trợn ngược lên. Trời ơi! Đứa con gái cưng mà bà hết mực yêu thương. Nó và thằng con trai lạ hoắc đang trần như nhộng, chẳng khác nào hai con cua bị lột vỏ, bỏ càng. Chúng láo ngáo không biết lấy gì che chắn. Bốn con mắt thất thần nhìn bà.
Mặt bà Tâm nóng phừng phừng. Người bà sôi lên như một cái chảo dầu. Bà vớ cây chổi ở góc tường, quất tới tấp vào hai đứa. Vừa đánh, vừa giảng: “Tao cho mày đi học hành tử tế để giờ mày dắt trai về nhà ngủ nghê à?”. Nhát chổi vừa rớt xuống thì bị thằng con trai ghìm chặt lại. Hai con mắt nó hí nhỏ, trừng lên thác
-Nó là con bà. Bà muốn đánh chết nó sao?
-Mày con cái nhà ai mà hỗn láo quá vậy? Tao sẽ đến tận nhà mày xem cha mẹ ăn nói ra sao?
Nó đứng phắt dậy, vội vã mặc quần áo và điềm nhiên bước ra khỏi cửa, trong ánh mắt hằn lên tia nhìn tức tối. Và những nhát chổi lại tiếp tục thi nhau chạy xuống chân Hà. Nó không khóc, cặp mắt trợn tròn.
-Bà đánh chết tôi đi. Tôi cũng chẳng thiết sống trong cái nhà này nữa.
-Loại hư thân mất nết như mày mà còn dám ăn nói hỗn xược với tao à.
-Bà lấy tư cách gì để dạy tôi. Bà xem lại mình đi. Bà còn lăng nhăng hơn tôi…
Cửa bật mở. Đứa con gái hậm hực bước ra ngoài. Bà ngồi bệt dưới nhà, hai tay thõng xuống với vẻ ngao ngán tận cùng. Những lời xúc phạm của con gái cứ âm ỉ quanh tai. Cảm giác giận dữ, ê chề, chán ngán xáo trộn trong lòng bà. Từng lời nó buông ra như mũi thuốc mê chích trúng vào mạch máu. Bà cứng họng, không nói nên lời. Đứa con gái mà bà luôn yêu thương đang ngày một rời xa. Bà đã không thể bảo vệ cho nó. Điều khiến bà ngạc nhiên là tại sao nó lại biết hết mọi chuyện? Phải chăng chồng bà cũng đã biết…tất cả.
Bà Tâm cố mở to đôi mắt, gượng gạo một nụ cười.
-Anh không đùa đấy chứ?
-Em nghĩ anh là người thích nói đùa à. Anh ra trường ba năm rồi mà công việc vẫn chẳng vào đâu. Ở đây không hợp với anh lắm. Mà anh cũng phải về nhà kiếm vợ chứ. Ba mẹ hối thúc mãi.
-Còn em thì sao?
-Em khác anh, em có chồng và cả những đứa con xinh xắn.
Nước mắt bà rớt nóng bỏng trên tay Phong, một cái gì đó trống trải, cô đơn vây quanh bà. Mặc dù nằm cạnh Phong nhưng bà có cảm giác cứ như giữa hai người đang xa xôi nghìn dặm. Mầm mống của sự chia li đang lớn lên tùng phút trong lòng bà. Cái dự cảm chia tay nhau đã lờ mờ xuất hiện ngay từ khi bà mới quen Phong. Giữa hai người có quá nhiều điểm khác biệt. Bà đã chấp nhận một cuộc phiêu lưu mạo hiểm khi tiến về phía Phong. Không một lời hứa, không có một cơ sở chắc chắn nào nói rằng sẽ đem lại hạnh phúc cho bà. Vậy mà bà vẫn cứ mê muội chạy theo, ngay đến lúc này bà cũng không dám hình dung ra cảnh tượng không bao giờ trông thấy Phong.(Còn tiếp)
Mua ebook truyện Lạc Lối tại đây