Sự hy sinh của người mẹ không gì có thể so sánh được. Dù họ phải đánh đổi sự cô độc hay cái chết chỉ để con cái có một tương lai sáng lạng.
Mới sáng sớm, phòng bệnh bên cạnh đã xôn xao tiếng y bác sĩ. Nghe đâu một bà cụ ăn xoài bị nghẹn tím tái nhưng không có con cháu nên không ai phát hiện ra.
Bà cụ ấy có 2 người con trai đều là thạc sĩ, du học và định cư ở Mỹ. Không ở bên cạnh mẹ nên hai con bà mướn một chị giúp việc nhờ chăm sóc. Đến bữa cơm hay uống thuốc, chị ấy thẩy sẵn trên bàn. Sau đó, chị “lặn” mất tăm. Chỉ khi cần kíp, bác sĩ gọi, chị ta mới trở vô. Cả ngày, bà nằm bẹp trên giường. Không một ai trò chuyện, hỏi han.
Bà cụ bị lãng tai. Những khi con trai bà ở Mỹ gọi điện về hỏi thăm, chị giúp việc đều nghe máy. Và lần nào, chị cũng nói líu lo: Bà vui, bà khoẻ, bà ăn được, bà sắp xuất viện…Nhưng anh ta đâu biết được tình trạng thảm thương thật sự của mẹ.
Bác sĩ thông báo sức khoẻ bà cụ đang xấu đi. Nhiều khả năng, bà không qua khỏi. Chị giúp việc buột miệng: “Không biết điện qua bển…con bà về kịp không? Mình tui sao lo đám ma được?”. Rồi chị quay sang trách bà cụ không chịu khuyên nhủ con cái về nước sống để chăm sóc mình. Ai bảo dư tiền đầu tư con cái ăn học cho cao làm gì….bla…bla…
Chị giúp việc không biết rằng nếu thời gian có quay ngược lại, chắc hẳn bà cụ vẫn sẽ vui vẻ để con cái đi xa lập nghiệp. Với cha mẹ, con cái có tương lai sự nghiệp, họ mới thấy hạnh phúc. Dù cuối đời, họ có phải đón nhận cái kết…xót xa!
Nguyễn Nga